Chương 02

Bây giờ về nhà trọ hai mẹ con sẽ ăn trưa là mì xào bò cô đã mua sáng nay. Buổi chiều tối trời mát thì hai mẹ con dẫn nhau đi siêu thị dạo một vòng, tính xem tuần sau ăn món gì rồi mua một lần luôn.

Đây là thói quen của hai mẹ con. Tuần nào không về nhà ngoại thì sẽ dọn dẹp phòng, giặt quần áo rồi đi siêu thị. Nếu về nhà ngoại ở Mỹ Tho thì bà ngoại sẽ mua đồ ăn cho. Có khi má cô còn kho sẵn nồi thịt, mắm cá chưng để mẹ con ăn từ từ cả tuần.

Nhà trọ Bích Hà đang ở là một căn phòng cỡ mưới sáu mét vuông, có vệ sinh bên trong. Vì cô muốn nấu ăn nên dì năm chủ nhà để cô ở phòng trên sân thượng. Nửa trước sân thượng là sân phơi quần áo chung cả nhà trọ, nửa còn lại phía sau cầu thang là phòng hai mẹ con cô ở. Mùa nắng hơi nóng nhưng cô muốn tự nấu ăn cho Sâu Gạo nên phải đánh đổi.

Mà thật ra dì năm là dì ruột của cô nên mới được nấu ăn đó. Những phòng khác dì không cho nấu ăn trong phòng đâu, nguy hiểm cho mọi người. Ở nhà dì năm còn thuận lợi nữa là dì đưa đón và giữ Sâu Gạo mấy lúc cô bận việc. Cái này làm mấy chị có con nhỏ trong công ty ai cũng ghen tỵ với cô.

Hai mẹ con tình tang đi ra bãi giữ xe. Chưa kịp tìm thấy xe thì Linh chạy ra gọi:

– Chị Hà, sếp chị tới. Chị muốn vô không?

– Sếp hả? Sếp nào vậy?

Bộ phận truyền thông trong thời buổi thông tin này rất quan trọng, tính chuyên môn càng cao. Do đó cô có rất nhiều sếp, phải tuỳ tình hình mà ‘theo’ sếp nào mới được.

– Là bà Lan dẫn theo soái ca, nghe nói là trưởng bộ phận khủng hoảng ở tổng công ty xuống.

‘Bà Lan’ là trưởng phòng nhân sự của chi nhánh ở Sài Gòn. Chủ nhật mà bà này còn dẫn người đến chắc là nhân vật lớn rồi.

– Ừ, đi vô thôi.

Linh còn chưa tốt nghiệp, vô công ty thực tập ở bộ phận bán hàng, cô bé này hoạt bát lanh lợi. Thấy Bích Hà cùng quay lại, cô liến thoáng nói.

– Chị sướng rồi, làm việc với soái ca nha. Em ở dưới này chỉ gặp sói già không.

– Ha ha, ráng đi cưng, vài năm nữa lên truyền thông với chị, mỹ nữ, soái ca đầy luôn.

Bích Hà không phải là khoe khoang lắm đâu, có một phần sự thật. Truyền thông, tiếp thị kiêm luôn mấy chiến dịch quảng cáo, toàn mời người mẫu mà, đương nhiên là ‘chuẩn’ không hà. Nhưng mà theo cách nhìn của cô không phải người đẹp nào cũng ‘chuẩn không cần chỉnh đâu’ mà đôi khi là ‘chỉnh không thể chuẩn’.

Gần tới gian hàng thì thấy có hai người ăn mặc đúng kiểu dân công sở đứng bên trong. Bích Hà đưa tay sửa cái ba lô pikachu cho Sâu Gạo, dặn nhóc:

– Ngoan đó.

Nhóc híp híp mắt gật đầu. Chiêu này mẹ xài hoài, lần nào gặp ‘sếp’ cũng dặn. Mà nhóc chỉ hiểu lơ mơ sếp là gì thôi. Mẹ nói sếp là người trả tiền cho mẹ, mẹ có tiền thì mới mua nhiều đồ chơi cho nhóc, dẫn nhóc đi ăn kem nhiều lần hơn.

– Chị Lan mới tới.

– Con chào dì.

Hai mẹ con cùng đi lên chào, Linh đứng vô quầy bán hàng rồi mà còn quay lại đá lông nheo với cô nữa. Chị Lan năm nay hơn ba mươi, không ai biết là hơn ba mươi mấy năm rồi. Dáng người chị cao nhưng hơi gầy, mặc váy ngắn và áo sơ mi công sở rất đúng điệu. Chị quay sang hơi gật đầu với hai mẹ con rồi giới thiệu.

– Đây là anh Vince Hải. Tuần sau sẽ chính thức làm trưởng bộ phận khủng hoảng truyền thông ở đây. Hôm nay ảnh muốn đến xem gian hàng một chút.

– Chào cô,

– Chào anh, em là Hà, chuyên viết bài truyền thông cho nhãn hàng sữa.

Người lớn bắt tay chào hỏi xong thì Sâu Gạo mới lên tiếng.

– Con chào chú. Con tên Bích Vi.

– Dạ, con gái em. Chủ nhật nên em dẫn bé theo cho vui.

Hai mẹ con đều cười khoe hàm răng, chỉ tiếc là răng của Sâu Gạo đen thui, ha ha. (Mẹ lại dìm hàng con rồi!). Không nghĩ đến sếp Hải ngồi xuống ngang mặt Sâu Gạo đưa tay ra như muốn bắt tay nhóc.

– Chào Bích Vi.

Nhóc con hơi xấu hổ một chút rồi đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm ra bắt.

Xong màn chào hỏi thì đến công việc. Bích Hà để Sâu Gạo tự chơi trong gian hàng. Cô nói sơ tình hình hai ngày nay cũng mấy chiến dịch truyền thông chính từ giờ đến cuối năm. Chắc sếp đã xem qua nên gật đầu tỏ ý hiểu. Theo yêu cầu của anh cô dẫn anh và chị Lan đi một vòng quanh hội chợ.

Sếp Hải chắc trên dưới ba mươi, người rất cao, mặc quần tây đen áo sơ mi trắng tinh. Dáng người sếp khỏe khoắn, chưa có bụng bia, chắc có chơi thể thao. Đi mới một vòng mà đã thấy mồ hôi hơi dính ở lưng áo, tay áo dài cũng xăng lên. Dù sao sếp cũng đỡ hơn chị Lan bên cạnh. Chị Lan đi giày cao gót, mà nền đất trong hội chợ gập gềnh nên chị cứ nhìn dưới chân, không biết thấy được mấy gian hàng!

Bích Hà thì quá quen với mấy sự kiện ngoài trời này rồi. Cô đi giày sandale đế bằng mà gót thấp nữa, nên cô không mất chút sức nào. Hay ya, đứng gần hai người này hơi ‘lép vế’, không sao. Nếu so ra thì mình chỉ là tép riu mà.

Lúc quay lại gian hàng thì trời đã trưa, Linh và một bé nữa đang coi thực đơn gọi đồ ăn trưa. Cô bé kéo Hà ý hỏi hai sếp kia có ăn không. Hà gật đầu với cô bé quay sang hỏi:

– Trưa nay anh chị tính sao? Tụi em tính gọi cơm về.

Hỏi cho lịch sự vậy thôi, chứ hai người này làm sao mà ăn cơm hộp như tụi này chứ.

– Anh mời cơm trưa team mình nhé. Các em muốn ăn gì?

Ha, sếp ‘biết điều’ ghê! Ánh mắt mấy cô gái sáng lên. Đẹp trai còn biết điều nữa. Sếp Hải lấy điện thoại ra ấn ấn vài cái rồi đưa cho Hà, nói:

– Em xem gần đây có mấy chỗ người ta giao tận nơi. Chọn rồi order nhé.

– Dạ. Cảm ơn anh.

Mấy cô gái xúm lại coi, rồi chọn tới chọn lui, ghi ra giấy rồi Hà kéo Linh ra trước gian hàng chỗ hai sếp đang đứng. Linh nói:

– Tụi em chọn xong rồi, anh chị ăn món nào?

– Tụi em ăn đi, anh chị ra ngoài có việc.

Biết ngay mà. Linh nghe vậy nên không ngại ngần nữa, bấm điện thoại gọi đặt món.

– Hết bao nhiêu em?

– Dạ, năm trăm ba mươi ngàn.

Sếp Hải lấy bóp ra, đưa hai tờ năm trăm cho Hà nói:

– Chút em trả dùm anh, gọi thêm nước uống hay đồ ăn vặt gì đó.

– Dạ, cảm ơn anh.

Một lát sau hai sếp đã đi về. Hà ở lại chờ lấy hai phần ăn của hai mẹ con mình. Vừa thấy hai người khuất dáng ở ngoài cổng, mấy cô gái đã không nhịn được bàn luận.

– Trời ơi, sếp chị Hà đẹp trai quá, chị sướng quá!

– Mà sao bà Lan đi theo vậy ta? Có ý đồ gì à?

Bích Hà buồn cười nghe mấy cô tám, liếc bé Linh nói:

– Bây giờ thì tía lia, nãy trước mặt sếp thì như bánh bèo.

Cả đám cười chọc Linh, cô bé cười toe nói:

– Trời, em cũng hông biết sao nữa, đúng là thấy soái ca nên hồn vía lên mây.

Còn không biết ngượng mà la lớn!

May quá hôm nay trời không nắng gắt, Sâu Gạo được mẹ trùm khăn voan mỏng che nắng, gặp gió mát hiu hiu nên ngủ gục trên xe luôn. Hà chạy xe vào hẻm nhỏ, dừng xe trước cổng nhìn vào bên trong. Nghe tiếng xe dì năm đi ra mở cửa.

– Ngủ gục nữa hả?

– Dạ, cả buổi sáng chơi cầu tuột mà.

Cô ôm Sâu Gạo định đặt nhóc lên ghế dựa dài phòng trong rồi ra dẫn xe vào thì có chiếc Lead trờ tới. Hai cô gái trên xe nhìn thấy nói:

– Chị ôm bé lên phòng đi, em dẫn xe vào cho.

– Ừ, cảm ơn em.

Ngôi nhà dì năm có bốn tầng. Trệt là chỗ để xe phía trước, cầu thang rồi phía sau là bộ sofa nhỏ và bếp của dì năm. Lầu một và lầu hai có bốn phòng ngủ. Dì năm ở một phòng phía trước lầu một. Ba phòng ngủ còn lại và một phòng trên sân thượng đều cho nữ thuê. Quận 10 cũng là trung tâm, đi lại dễ dàng nên giá cho thuê cao, mỗi phòng đều có hai ba cô ở chung. Mọi người hay nói vui đây là ngôi nhà không có đàn ông.

Bích Hà đặt Sâu Gạo xuống giường, tháo khăn, mở quạt cho bé ngủ tiếp. Lúc nãy bé đã uống sữa nên đợi ngủ dây ăn cũng được. Cô chia một phần thức ăn mang về xuống cho dì năm xong thì cũng nằm xuống giường ngủ cùng con gái.

Ngồi ở nhà hàng gần hội chợ, Hải đang lơ đãng nhìn xung quanh. Công việc ở chi nhánh Sài Gòn làm anh phấn khích. Được về làm gần nhà khiến ba mẹ anh vui mừng, bản thân anh cũng thấy đây là một thử thách. Ngành truyền thông ở Việt Nam đang ở bước đầu, chưa ổn định như ở Anh hay Singapore. Việc quản lý khủng hoảng truyền thông cũng chưa thật sự được quan tâm, còn mới lạ. Điều này sẽ có chỗ cho anh phát huy khả năng và thiết lập hệ thống quản lý để đồng bộ với hoạt động chung của tổng công ty.

Suy nghĩ chạy quanh các dữ liệu anh đọc và nghe được hơn tuần nay đã hình thành một vài kế hoạch cần thực hiện sắp tới. Đặc biệt trong dịp cuối năm, Tết Dương lịch và Âm lịch ở đây, nhu cầu mua sắm cao điểm, theo đó truyền thông và khủng hoảng phải chạy theo cùng.

Hải chợt nhớ đến khuôn mặt và nụ cười của cô gái tên Hà viết bài truyền thông khi nãy. Không hiểu sao anh thấy quen quen, giống như đã gặp ở đâu đó rồi. Nhưng anh không nhớ ra đã gặp ở đâu. Hai mẹ con cũng thật giống nhau, đôi mắt đen thẳm và nụ cười tươi làm sáng cả gương mặt.

Phục vụ vừa mang thức ăn ra thì chị Lan cũng quay lại. Chị Lan là chị gái của bạn học anh hồi ở Anh. Khi về nước làm việc, lại biết chị là Trưởng phòng nhân sự nữa. Anh đương nhiên muốn mời chị dùng cơm trưa rồi, việc công việc tư đều hợp tình hợp lý. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện về em trai chị đang ở Anh, có thể là định cư luôn.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!