Sáng chủ nhật trời trong nắng đẹp, công viên trung tâm đông đúc náo nhiệt. Sắp đến ngày tựu trường nên công ty sự kiện muốn tổ chức hai ngày cuối tuần để các đơn vị có sản phẩm phục vụ học sinh tham gia.
Dương Bích Hà đang làm việc ở bộ phận truyền thông của một nhãn hàng sữa dinh dưỡng cho trẻ em từ bốn đến mười lăm tuổi. Công ty cô đương nhiên tham gia sự kiện này. Gian hàng công ty cô đăng ký bốn gian ngay khu vực trung tâm. Hai hôm nay các phụ huynh dẫn theo trẻ em đến đi vòng vòng rất vui vẻ.
Công viên này lớn, cây xanh rợp mát. Các gian hàng từ đồ dùng học tập, sách vở, đồ chơi và hầu hết các sản phẩm dành cho trẻ em đều tham gia, gần sáu trăm gian hàng. Đáp ứng được gần như tất cả nhu cầu của các em nên mấy đứa nhỏ cỡ chín mười tuổi không cần phụ huynh dắt mà chủ động tìm chọn mua món nào mình vừa ý. Hai anh em trai gái đang đứng trước mặt Hà còn biết hỏi có giảm giá, khuyến mãi không nữa. ‘Con cái chúng ta giỏi thât’, Thiệt là giỏi!
Trẻ nhỏ học nhanh nhất, ngày nào cũng nghe nhan nhãn các quảng cáo khuyến mãi, siêu khuyên mãi, đương nhiên tụi nó cũng học theo. Con gái cô mới năm tuổi còn biết huống hồ hai nhóc trước mặt.
Chết rồi, con gái đầu rồi? Nãy giờ cô đứng ở quầy phụ mấy em bán hàng mà quên để ý nhóc con.
– Linh ơi, em nói chương trình khuyến mãi cho hai bé này dùm chị. Chị chạy coi Sâu Gạo đâu rồi.
– Dạ, chị đi đi.
Giao lại hai khách nhí cho Linh xong, cô bước ra ngoài gian hàng nhìn xung quanh. Gian hàng này nằm ngay trung tâm, ở giữa có một khu được trải nệm mút dày làm chỗ chơi cầu tuột cho mấy đứa nhỏ. Lúc nãy Sâu Gạo xin ra đây chơi, cô thấy gần, từ gian hàng mình nhìn vẫn thấy bé nên gật đầu. Mới loáng cái con nhóc đã mất tiêu, thiệt là.
Sâu Gạo gần năm tuổi nhưng rất dạn dĩ lại hiếu động. Con bé hiếm khi ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng loay hoay ‘tìm chuyện làm’. Hơn nữa, con bé cũng rất quen không khí ở những buổi hội trợ, triễn lãm như thế này.
Bích Hà vào công ty này đã bốn năm, hơn hai năm đầu cô làm ở bộ phận truyền thông nội bộ của công ty. Nhiệm vụ chính là đưa thông tin từ cấp lãnh đạo xuống cho toàn thể nhân viên và tổ chức giao lưu giữa các chi nhánh, bộ phận. Cụ thể hơn là nhận và đăng thông báo lên mạng nội bộ, lên các diễn đàn (forum) nội bộ. Nội dung chính là các bản tin về hoạt động của các chi nhánh, các phòng ban, khen thưởng, qui định mới, lịch nghỉ lễ Tết.
Hơn một năm nay cô được chuyển sang làm truyền thông nhãn hàng, lên được chức trưởng nhóm hai nhãn hàng sữa cho trẻ em. Bộ phận truyền thông không nhất thiết phải có mặt trực chiến khi có triển lãm hay hội chợ. Chỉ cần cả nhóm thu thập đủ thông tin để truyền thông theo yêu cầu là được. Do đa số các sự kiện tổ chức vào thứ bảy chủ nhật. Mà Bích Hà muốn đến nơi để chụp ảnh làm tư liệu rồi cảm nhận không khí để viết bài cho tốt nên cô hay dẫn Sâu Gạo theo.
Bích Hà ngó quanh mấy lượt vẫn không thấy con bé, cô bắt đầu hơi lo. Cô bước vội về phía có gian hàng gấu bông. Hôm qua con nhóc thích một con gấu trúc gần bằng người nó, cứ nhìn hoài. Cô ngó xem giá, hơi mắc nên không cho mua. Chắc con bé chạy qua đó xem. Vừa bước chân đi thì ùm, một dáng nho nhỏ ào lại ôm đùi cô.
– Hí hí, mẹ không thấy con. Thấy con trốn hay hôn?
– Còn trốn mẹ, không nhớ mẹ dặn cái gì hả?
Bích Hà hơi trợn mắt, tay tha tha cái mông nhỏ con bé như muốn đánh.
– Nhớ, mẹ chỉ dặn chơi ở đây, đâu có dặn là con không được trốn, đúng không?
Cô nhăn mặt chịu thua con nhóc lý sự này. Đành đánh trống lãng đứng thẳng dậy nắm tay con bé hỏi:
– Hơn mười giờ rồi, con uống sữa gì?
– Hương dâu đi mẹ.
– Ừ, hương dâu.
Ở trường mẫu giáo có canh giờ uống sữa, cô vẫn giữ thói quen như vậy cho con bé. Sâu Gạo thích ăn đồ ngọt, răng sữa bị ‘xiết’ đen thui mấy cái răng cửa. Cô hay hạn chế đồ ngọt nhưng vô dụng thôi. Con bé về nhà ngoại hay ở nhà bà năm đều được ăn bánh kẹo thoải mái.
Hôm nay hai mẹ con mặc đồ ‘ton sur ton’, quần kaki xanh nhạt và áo thun nền trắng in tên nhãn hàng xanh dương đậm. Bích Hà năm nay đã hai mươi bảy nhưng gương mặt vẫn còn nét như sinh viên. Cô lại không cao, chỉ một mét năm tám nên nắm tay Sâu Gạo đi giữa hội chợ giống như hai chị em hoặc là dì cháu.
Ừ, thời nay đâu có ai sinh con sớm vậy, lại sinh con một mình. Haiz, cô là mẹ đơn thân, từ thời thượng người ta đang dùng đó. Ba chữ đơn giản nhưng phía sau nó là một quãng thời gian dài vất vả, tủi thân của hai mẹ con. Thôi, khi không nghĩ tới làm gì?
Bích Hà gạt ra khỏi suy nghĩ lơ mơ, dắt tay con gái đi về gian hàng công ty mình. ‘Chắc đủ tư liệu viết bài rồi, về nhà viết liền luôn’ cô lại đưa suy nghĩ về công việc của mình. Hôm qua và sáng nay đã có nhiều bài viết về nhãn hàng và hình ảnh gian hàng của công ty đăng trên các mặt báo rồi. Giờ thêm bài viết tổng kết. đăng thêm hai phỏng vấn khách hàng thực hiện hôm qua nữa là xong.
Ôm Sâu Gạo để lên cái ghế dựa, đưa hộp sữa cho nhóc xong, Bích Hà ngồi xuống bàn phía trong. Cô kiểm tra lại hình ảnh và video trong máy chụp hình cẩn thận. Vừa xem hình cô vừa phác thảo trong đầu nội dung bài viết.
– Chị đủ tư liệu rồi, chị về trước nha.
– Dạ, chị về đi. Khoảng năm giờ là dọn rồi.
– Ừ, bye bye. Sâu Gạo, chào mấy dì đi.
Bích Hà quay sang nhắc con gái rồi cất đồ vào ba lô. Con bé tự biết quăng hộp sữa uống xong vào thùng rác rồi quay sang ‘chịu đựng hành hạ’ của mấy dì trước khi đi về. Sâu Gạo có gương mặt bánh bao đúng nghĩa, cái miệng nói nịnh người ta dẻo quẹo. Cho nên con nhóc rất được đồng nghiệp công ty cô hoan nghênh.
Đương nhiên là những đồng nghiệp không kỳ thị chuyện cô làm mẹ đơn thân rồi. Tuy rằng quan điểm thời nay đã rất thoáng, nhưng không phải ai cũng chấp nhận và ‘tha thu’, cư xử bình đẳng với mẹ con cô.
Cô nhớ mấy năm trước khi làm Sơ yếu lý lịch ở công ty, ‘bà chị’ trưởng phòng nhân sự đã rất ngạc nhiên và hơi sốc khi biết cô có con được một tuổi và vẫn là độc thân. Bà chị đó nhìn cô rất lâu như nhìn sinh vật lạ vậy. Tuy ngoài mặt cô không phản ứng gì, nhưng lúc đó lại rất lo lắng. Có khi nào vì vậy mà mình bị mất việc không?
Khi đó cô mới xong ba tháng thử việc, đang làm thủ tục ký hợp đồng chính thức với công ty. Cả tuần đó cô cứ lo lắng không yên, may là không sao. Cuối cùng cô vẫn được ký hợp đồng chính thức, có bảo hiểm đầy đủ.
Thời gian bốn năm, những người đã làm chung với cô đều dần chấp nhận và chào đón Sâu Gạo. Nhưng những người mới vào hoặc ở bộ phận khác vẫn xì xầm sau lưng cô. Cô học cách làm ngơ hoặc tự an ủi mình ‘miệng người ta, người ta muốn nói gì thì nói’. Hai mẹ con cô cứ vậy trôi qua, thoáng cái đã năm sáu năm rồi.