Đêm nay là hai mươi chín, đêm mai là tới giao thừa; nhà nhà đều gác lại những lo toan năm cũ để đón mừng năm mới. Bàn thờ tổ tiên được trang hoàng tề chỉnh, mâm ngũ quả, đôi đèn được đốt sáng. Nhà cửa được quét dọn sạch sẻ tinh tươm; nhà nào mua sắm vật dụng mới thì người trong nhà rất hoan hỉ, hãnh diện. Nhóm đàn ông thanh niên thì khoe nhau coi ai chà lư hương bóng loáng nhứt hay làm pháo đại lớn nhất. Nhóm đàn bà con gái thì khoe coi ai gói bánh tét khéo, làm mứt ngon.
Lúc chiều Mai đón thêm ba người từ Trần dinh ở Trấn Biên tới, là cả nhà của a Cửu. Họ theo lệnh Trần tướng quân đem lễ cúng bàn thờ ở đây, rồi quà trả lễ cho nhà cha nương Mai. Nương của a Cửu cũng nhắc lời của Trần phu nhân dặn Mai chuyện thai nghén.
Trần Tứ và Mai hỏi chuyện ăn Tết ở Trấn Biên xong thì để họ lui xuống nhà sau nghỉ ngơi, rồi làm quen với mọi người trong nhà. Trang tỷ và a Nhạn đã xin về Nguyễn gia ăn Tết nên tất cả người nhà sau đều từ Trấn Biên tới đây, họ sẽ có nhiều chuyện cần nói với nhau.
Mai kéo tay Trần Tứ đi vào phòng sách của Đàon bá. Nơi nầy đặc biệt không ai được vào ngoài trừ hai người và Hồ Lung thúc. Chuyện quét dọn trong phòng Mai cũng tự mình làm. Gian phòng vẫn còn hơi bề bộn nhưng bàn làm việc thì đã sẵn sàng. Mấy ngày nay Mai vẫn ngồi trong này để vẽ vẽ, viết viết. Trần Tứ thấy cô kéo vô phòng thì biết rằng cô đã làm được “gì đó” rồi. Hắn cũng rất mong chờ, chắc nàng ấy làm thêm món gì để chuẩn bị cho chuyến đi của hắn.
– Coi, nàng làm gì cho ta?
Mai hơi ngớ người nhìn hắn, tới chừng hiểu ý thì cô bật người, có người tự cho mình là quan trọng rồi.
– Thiếp làm cho Hồ Lung thúc, chàng có thể xài ké thôi!
Trần Tứ không những không mất hứng mà còn vòng tay dìu cô đi lại phía sau bàn, kéo ghế để cô ngồi xuống. Mai không ngồi liền mà vói tay mở ngăn tủ nhỏ dưới cùng. Cô lấy ra một cuộn vải bị cắt ra thành từng miếng nhỏ và một xấp giấy vẽ.
– Thiếp chưa làm xong, tới khúc nầy phải cần chàng giúp.
– Ừm, là cái gì?
Mai đẩy xấp giấy trên ra, phía dưới cùng là hình vẽ. Trần Tứ nhìn thoáng qua giống như một con chim đại bàng đang dang rộng đôi cánh, nhìn kỹ lại thì giống con diều lớn có khung ở thân và cánh.
– Cánh này đủ rộng sẽ có thể chở được một người, những lúc nguy cấp thúc ấy có thể dùng nó để thoát thân hoặc bay nhanh theo chiều gió.
– Nàng dùng sức gió à? Lúc xuất phát thì sao?
– Phải thuận gió mới làm được, chàng coi cái máy này đi. Thiếp cần thợ chế tạo bằng đồng hoặc thiếc thì mới..
Mai còn chưa nói xong thì Trần Tứ đã sải bước ra cửa, hắn ngoái lại nói:
– Nàng ở đây, ta tìm Hồ thúc và a Chảy thúc,
Nói rồi Trần Tứ bước nhanh ra ngoài, hắn không quên khép chặt cánh cửa phòng lại. Ý tưởng này nảy ra trong đầu Mai trong lúc cô nghĩ tới sườn đồi Tô Châu và vịnh biển Cây Dương. Hồ Lung thúc tình nguyện canh gác nơi tuyến đầu chống kẻ xâm phạm, cô cũng nên góp công góp sức. Cô còn nghĩ khó làm được con diều này vì cần tới khung sườn bằng đồng thiếc phức tạp. Nhưng mà Trần Tứ chưa kịp nghe cô diễn giải đã vội chạy đi, chứng tỏ là ý tưởng này khả thi hay hắn thích quá nên vội vàng.
Mai vừa chờ vừa tiếp tục coi cá chi tiết trên xấp giấy vẽ. Đêm nay cô không đủ tâm trạng để nghĩ thêm nhưng kiểm tra và ghi chú các lỗi cần sửa thì được. Hơn một khắc sau thì ba người đẩy cửa vào phòng.
Trần Tứ chắc chưa nói gì với hai người nên hắn kêu cô diễn giải lại cho Hồ Lung thúc và a Chảy bá. Lần nầy Mai nói nhiều hơn, tỉ mỉ hơn vì không bị ai ngắt quãng giữa chừng. Lúc cô nói tới lo ngại chuyện làm khung thì cô bổ sung, giọng nói nhỏ hơn chút.
– Mạc tổng trấn muốn có phương pháp đúc luyện vũ khí của người phương Tây. Nếu đoàn thuyền Bồ La giữ lời thì tháng tám tháng chín là có. Tới chừng đó, (ừm) thể nào cháu cũng tham gia thông dịch, sẽ biết thêm cách hữu ích.
Hồ Lung nói:
– Chúng ta cũng có phương pháp đúc vũ khí vậy, còn chưa biết cách nào tốt hơn.
Mai nghe giọng của Hồ Lung nói có vẻ rất chắc chắc. Thúc ấy thật sự biết về nghề đúc vũ khí sao? Nhưng mà xưởng rèn trong Cứ đó, lúc làm mấy trái thủy lôi và đạn pháo rất .. ừ rất nghiệp dư mà.
– Đó là chúng ta thử nghiệm dã chiến thôi. Khi các công đoạn hoàn thành thì sẽ đưa về cho quân bị đúc hàng loạt; kỹ thuật đúc luyện của họ rất tốt.
Trần Tứ giải thích cho Mai hiểu, thì ra là thế.
– Ta sẽ tìm thợ đúc giỏi tới coi, mấy cái khớp nối này lạ quá.
– Dạ phải, để giữ thăng bằng giữa trời thì phải chuyển dịch luồng không khí, à, giống như cách mà chim đập cánh vậy.
Mai bổ sung mấy từ sau cho ba người dễ hình dung. Rồi cô nói tiếp:
– Thành ra, người có thể dùng phải đủ sức mạnh, mà cũng phải biết hướng gió, luyện tập thường xuyên nữa mới làm được.
– Ta sẽ thử,
Ba người đều lên tiếng muốn thử dùng. Mai bỗng lóe lên một ý nghĩ, cô nói luôn:
– Mình có thể tìm người nhỏ nhắn linh hoạt tạo thành đội bay. Người thì bay người thì tấn công.
Trong bất cứ chuyện gì, đặc biệt là khi đánh trận thì có người cùng đội là rất quan trọng, mỗi người một nhiệm vụ rồi hỗ trợ lẫn nhau.
– Ý cháu là,
Hồ Lung thúc nói tới thì ngưng. Mọi người ở đây đều đã hiểu ra hết rồi. Nếu có người mang theo hỏa pháo bay trên đầu quân giặc mà thả xuống thì khả năng tiêu diệt mục tiêu rất cao. Chỉ là đội bay gặp nguy hiểm, đôi khi phần hy sanh là lớn. Nhưng mà khi lâm vào tình huống nguy cấp thì sự hy sanh là không thể tránh được.
Mai đang nghĩ tới cách mà “đội bay” sẽ cùng dùng con diều thì bỗng nhiên cô cảm thấy bụng mình như có động. Cô bất giác dùng tay hơi ép vào chỗ vừa động đó. Chắc gương mặt Mai có chuyển biến khác thường nên Trần Tứ hỏi nhỏ.
– Sao vậy? Không khỏe à?
– Không, thiếp không sao.
Dù Mai trả lời vậy nhưng tay cô vẫn đặt yên trên bụng. Hồ Lung thúc nói:
– Cháu chuyển tin về cho Trần tướng quân. Ta sẽ tuyển đội tinh binh bắt đầu huấn luyện. Qua giêng ta sẽ đưa thợ về, cháu sửa xong chớ?
– Dạ xong,
– Mà sao lại là mầu nầy?
Mai mở mấy miếng vải nhỏ cắt may thành cánh ra. Cô chỉ vào một hình thêu màu đỏ nói.
– Cháu tính đặt tên là Hồng Ưng, Biệt đội Hồng Ưng. Thúc thấy sao?
Hồ Lung không trả lời mà mắt chỉ nhìn chằm chằm vào hình chim ưng đang sải cánh giữa trời. Thoáng xúc động dâng lên trong mắt, rồi Hồ Lung quay người sải bước ra khỏi phòng.
A Chảy bá nói nhanh với Trần Tứ việc đi chuyển tin khẩn về Trấn Biên rồi cũng ra khỏi phòng. Mai xếp lại các miếng vải và xấp giấy thì bị Trần Tứ dằng tay ra.
– Để ta làm, nàng sao rồi? Cần gọi lang y không?
– Không sao, là chuyện tốt. về phòng thiếp sẽ nói.
Hai người khóa ngăn tử rồi ra ngoài khóa cửa phòng sách xong, đi dọc theo hành lang về phòng ngủ.
– Thai máy, con mình lớn rồi, động được rồi!
Mai vừa nói vừa đặt tay lên bụng trở lại. Cô mang thai qua tháng thứ năm rồi, đúng là lúc em bé lớn dần, có thể máy động.
– Là sao? Làm sao nàng biết?
Ha ha, Trần Tứ vẫn chưa từng biết nên ngu ngơ hỏi. Mai phải giải thích cho hắn hiểu, rồi cô nói thêm.
– Sao canh ngay lúc nãy mà động, hay là con trai, nó cũng muốn đánh trận hả?
– Đương nhiên rồi, nó sẽ theo nghiệp binh.
Giọng Trần Tứ thản nhiên như đúng rồi làm Mai có chút bất mãn. Cô là mẹ mà, cô cũng có quyền định chuyện con mình chớ.
– Gì chớ, thiếp không muốn vậy đâu.
– Nói bậy! Cha rất mong chờ có cháu nối nghiệp, ta cũng vậy. Nàng chen vào làm gì!
Lúc nầy thì Mai thật sự bất bình, cô lên giọng nói.
– Chàng nói lạ vậy, sao thiếp không thể chen vào. Là con thiếp mà, chính thiếp cưu mang. Chàng, chàng còn không chắc ở gần lúc thiếp sanh con ra nữa mà!
– Nói cái gì, chẳng lẽ ta phải có mặt mới được à? Lúc ta sinh ra, cha cũng đang ở chiến trường đó, biết cái gì!
Không hiểu sao cả hai người đều không giữ được hòa khí như bình thường. Trần Tứ đứng dậy rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Cơn giận của Mai cũng mất dần theo bóng dáng hắn. Đây là lần đầu tiên hai người thật sự cãi nhau, Mai có chút hụt hẫng, khó chịu.
Cô rót chén nước ấm, vừa uống vừa ngồi xuống ghế. Đức nhỏ lại hơi máy, lần này nhẹ hơn lúc nãy. Mai luồn tay dưới lớp áo để đặt lên bụng.
– Con thật sự phải theo nghiệp binh sao? Nếu nương không thích thì sao?
Đứa nhỏ nầy là cháu đầu tiên của Trần tướng quân, nếu là con trai thì chắc là sẽ nối nghiệp nhà, khó lòng mà tránh được. Nhưng Mai không thích cảm giác bị buộc phải theo như vậy. Lỡ như con mình không thích làm quân làm tướng thì sao đây, mình không thể áp đặt nó mà cũng không muốn ai bắt ép nó.
– Nương sẽ vì con mà tranh đấu, dù là .. là cha con cũng không thể ép được đâu. Đừng có lo nghe!
Mai đi lại giường, nằm nghiêng người xuống nghỉ ngơi. Cảm giác thật rõ ràng con mình đã lớn trong bụng thật lạ lùng. Mai lẩm nhẩm nói chuyện đâu đâu, rồi hứng chí hát nho nhỏ mấy câu nữa. Cô ngủ quên lúc nào không hay, lúc Trần Tứ vào giường cô chỉ nhích nhích vào trong rồi ngủ tiếp.
thật tình rất rất muốn lúc Mai sanh em bé thì Trần Tứ có thể ở kế bên, như cái lý lẻ Trần Tứ đưa ra “… chẳng lẽ ta phải có mặt mới được à ? lúc ta sinh ra, cha cũng ở chiến trường đó, biết cái gì!”. thấy thất vọng kinh khủng, nổi vất vã và đau đớn của Mai cũng cần được an ủi, sẻ chia chứ.