Chương 04

Xem xong lịch sự kiện trên màn hình, Bích Hà nhắn tin vô group viết bài: họp!

Bàn tròn nhỏ trong góc phòng là chỗ họp của các nhóm làm việc. Bích Hà lê lê cái ghế lại đó.

– Làm biếng vừa thôi bà chị.

Chiến đi phía sau vừa cằn nhằn vừa đẩy lưng ghế cho cô. Bốn chị em ngồi tụm lại bàn chuyện cần làm trong tuần. Chiến nói:

– Sự kiện ở Cần Thơ sắp xếp như cũ hả?

– Ừ,

Bích Hà vừa ừ thì Hồng ấp úng rồi lên tiếng.

– Lần này em không đi Cần Thơ được, Kim đi thay được không?

– Sao vậy?

– À, em …

Nhà Hồng ở Cần Thơ, cách thành phố hơn nửa tiếng đi xe máy nên mỗi lần có sự kiện ở Cần Thơ thì cô và Chiến đều đi. Cô thì được về nhà, Chiến thì có thêm tiền trợ cấp ăn ở, đi lại. Chiến đến nhà Hồng ở để hai anh em cùng đi, lại tiết kiệm tiền.

Chiến lớn hơn Bích Hà một tuổi nhưng cô ỷ thế nên không gọi anh mà xưng tên luôn. Năm sau Chiến tính làm đám cưới nên mấy năm nay tiết kiệm tiền, không dám ăn xài gì hết.

Ấp úng một hồi thì Hồng nhỏ giọng khai thiệt.

– Bạn trai em qua đây, nên em ở đây gặp, với dẫn anh ấy đi thăm vòng vòng.

– Hả, bạn trai nào, thằng cha người Úc đó hả?

Giọng Kim hơi lớn làm mọi người ngó lại nhóm này. Bốn đứa tụm lại xì xầm tiếp. Hồng có chat chit rồi làm quen một anh chàng người Úc qua mạng. Được gần một năm rồi, ai cũng nghĩ là quen chơi thôi, không ngờ Hồng ‘dụ’ được anh chàng đó qua đây luôn. Lù khù xách cái lu chạy là nói Hồng đó.

Hồng hơi ít nói nhưng khả năng viết rất tốt. Bài viết của Hồng luôn có tình cảm, dịu dàng giống như bề ngoài cô bé. Mỗi lần biên tập bài của Hồng, Bích Hà chỉ thêm vài câu hơi hài hước một chút là xong.

Hồng mới tốt nghiệp năm rồi, nhỏ nhất trong nhóm nên lần này càng ” bị” ba người tự thấy là già dặn hơn dặn đủ thứ chuyện. Nào là không dễ dàng tin tưởng người quen qua mạng, gặp mặt rồi phải thận trọng, không lên phòng của anh ta, vv.

– Em biết mà.

– Ừ, biết thì tốt.

A, vậy lần này đi Chiến không tiết kiệm được nhiều tiền rồi.

– Anh chị xuống dưới cứ ghé nhà em ở. Em gọi điện tía má em rồi.

– Vậy sao được, kỳ quá.

Giả bộ một lát thì Kim và Chiến đều đến nhà Hồng ở. Hồng có nhờ mang một ít đồ về nhà. Chiến và Kim cũng mua thêm phần của mình. Lần nào đến nhà Hồng ở cũng mua quà là chuyện đương nhiên, đâu thể mặt dày ở không không.

Còn chưa sốc với tin của Hồng thì còn một tin khác ‘nóng’ hơn vừa được đăng trên bản tin nội bộ. Không khí cả phòng truyền thông nóng hổi. Chiến vội vàng mở laptop lên, bốn đứa chụm đầu vô xem.

Wow! Trên màn hình là ảnh chân dung của người đàn ông cỡ bốn mươi tuổi rất sang trọng, anh tuấn. Là Tổng giám đốc thần thánh của tập đoàn toàn cầu. Tháng sau Tổng giám đốc sang đây, có thể chi nhánh ở Sài Gòn được hoạch định lên thành trụ sở của khu vực Châu Á – Thái Bình Dương.

Tin này là vui hay buồn, tốt hay xấu đây? Tép riu như cô không bị ảnh hưởng lắm, phải không?

‘Ding’ có email nội bộ. Bích Hà mở ra, là email của Ngọc Trân ở bên phòng truyền thông nội bộ. Trân cùng làm việc với Bích Hà ở phòng truyền thông nội bộ và còn học chung trường nữa. Sau đó cô chuyển qua truyền thông nhãn hàng thì Trân được lên chức trưởng nhóm truyền thông nội bộ ở chi nhánh Sài Gòn. Hai cô tính tình rất hạp nên mấy năm nay vẫn qua lại rất tốt, còn làm thêm chung ở mấy tờ báo online nên càng thân thiết.

Để xem Trân gửi cái gì?  A là tiểu sử không thể chi tiết hơn của Tổng Giám đốc thần thánh. Nhanh thiệt, chắc là Trân có tin từ tháng trước khi nghe đồn là sếp tổng sắp qua mà ‘diếm’ lại bây giờ mới share. Chắc cô nàng khó chịu mấy tuần nay, ha ha, Bích Hà nghĩ bụng.

Dân truyền thông thích và ghiền nhất là cái gì? Tin tức, càng bí mật, càng sốc càng khoái, mà phải giữ tin đó trong người là khó chịu nhất. Dù sao thì ai làm truyền thông cũng có một chút ‘đạo đức’ nghề, chưa đến thời điểm thì phải ráng giữ, không được bung ra.

Giờ tin Tổng giám đốc lên trang chính thức rồi, đến giờ G rồi!

Bích Hà nháy mắt với ba người trong nhóm, bốn cái đầu lại chụm vô xem rồi bàn tán.

Khi bạn đi làm ở công ty, tin tức nội bộ quan trọng hay tin tức xã hội quan trọng?

Thật dễ dàng trả lời, đó là tin nội bộ, vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến túi tiền và chuyện hàng ngày của bạn. Và chuyện mà dân công sở thích nói nhất là chuyện của các sếp. Tất tần tật từ gia đình, đời tư đến công việc đều là đề tài không bao giờ nguội, luôn được xào đi xào lại.

File Trân gửi là tập hợp tất cả tin tức về sếp tổng, nếu tìm trên internet cũng có. Nhưng có người lưu lại thành ‘hồ sơ’ như vậy coi thật sướng!

Tin tức tổng hợp là Sếp Tổng năm nay ba mươi chín tuổi, đính hôn được năm năm. Còn tại sao đính hôn lâu mà chưa cưới thì chỉ có trời biết đất biết và hai người họ biết. Không câu này xưa rồi, dân số lên mấy tỷ người nên trời đất quản cũng không xuể nên chì có hai người họ biết, có lẽ thêm gia đình hai bên. Vì cô dâu chưa cưới của sếp tổng cũng là doanh nhân, hot không kém sếp chút nào.

Sếp Tổng cũng không thoát được mấy tin lề đường là vài lần bị chụp ảnh đi với ngôi sao này, hoa hậu kia nhưng không quá lùm xùm (chắc bị dìm tin).

Ha ha, cô lại méo mó nghề nghiệp rồi, đa nghi quá không tốt. Phải giữ hình tượng cho sếp tổng chứ. Sếp là chén cơm của mình và Sâu Gạo đó!

Buổi sáng hôm nay thật náo nhiệt! Ước gì ngày nào cũng có tin nóng hổi như vậy!

Năm nay Sâu Gạo lên lớp lá rồi. Tuy nói là ngày năm tháng chín mới chính thức khai giảng nhưng các bé được đến lớp từ cuối tháng tám. Chắc phụ huynh nào cũng mong tụi nhóc này đi học sớm, mấy ngày hè thiệt là ‘vất vả’ cho phụ huynh.

Hôm qua hai mẹ con cô về Mỹ Tho thăm ông bà ngoại mới lên. Cũng may bà ngoại hối lên sớm nên không bị kẹt xe, về nhà sớm nên được ngủ sớm. Bích Hà chở Sâu Gạo đến trường hơi sớm, trước cổng lác đác vài đứa nhóc ríu rít chạy ào vào sân. Cô ôm nhóc xuống, nắm tay dắt lại chỗ cô giáo chủ nhiệm Hà đang đón học sinh. Sâu Gạo cứ thắc mắc tại sao cô giáo và mẹ tên giống nhau. Làm sao gọi? Cô gõ đầu nhóc nói:

– Con dám kêu tên cô giáo hả? Không sợ bị đòn?

Nhóc chỉ le lưỡi đánh trống lãng.

– Thưa cô con mới đến.

– Ừ, Bích Vi vào lớp đi, bạn Trâm đã đến rồi đó.

– Dạ, bye bye mẹ.

Bích Hà vẫy vẫy tay với con bé rồi quay sang hỏi thăm vài câu với cô giáo. Cô giáo cũng bận rộn đón học sinh và thăm hỏi phụ huynh nên cô lên xe chạy đến công ty.

Buổi sáng sớm, không khí dịu mát. Mong là trời không nắng để tụi nhóc làm lễ khai giảng không bị phơi như khô. Đường còn thông thoáng, cô chạy nhanh để gió táp vào mặt sảng khoái.

Haiz, đến sớm được lợi là để xe bên ngoài, muốn chuồn đi cũng nhanh, hí hí.

Văn phòng vắng người, phòng truyền thông chỉ có cô đến. Không gian vắng lặng làm người ta dễ tập trung hơn. Bích Hà nhanh chóng pha một ly cà phê sữa rồi ngồi vào máy tính xem bài, duyệt bài.

Đến tám giờ thì mọi người bắt đầu vào. Bỗng ‘kịch’ tiếng cửa phòng sếp Hải mở ra. Sếp Hải đi từ trong ra, trên tay cầm ly cà phê đã cạn. Trời vậy là nãy giờ sếp ngồi trong đó sao? Cô cứ nghĩ có một mình nên vừa sửa bài vừa nghêu ngao hát. Đương nhiên là hát chẳng ra làn ra điệu gì cả, chỉ là thói quen thôi. Bích Hà hơi nhăn mặt, mong là phòng có cách âm tốt chút.

Dù thế nào thì cũng nghe được là chắc rồi! Cô ảo não nghĩ.

Tuần trước, công ty sắp xếp lại chỗ ngồi. Phòng họp biến thành chỗ của sếp Hải và Trúc Anh trong nhóm làm việc mới. Chính vì vậy nên sếp Hải thường không đóng cửa phòng và rèm che phòng họp cũng được gỡ ra. Ý tứ thì ai cũng hiểu. Trúc Anh không có phản ứng gì, gương mặt vẫn luôn tươi tắn khéo léo. Kim Phượng thì được dịp tám mấy câu, khen sếp Hải rồi tự nghĩ mình vẫn còn cơ hội.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!