Chương 03

Ngày chủ nhựt ở nhà luôn trôi qua nhanh. Sáng thứ hai đầu tuần vừa hối hả vừa uể oải. Chị Lan đang làm thủ tục giới thiệu sếp mới, đi một vòng quanh các phòng ban chào hỏi. Có người hồ hởi chào, có người cắm cúi vô màn hình máy tính lo làm cho xong báo cáo và kế hoạch đầu tuần. Dù bận rộn cỡ nào thì sếp Hải vừa đi thì những người ở lại đều xuýt xoa, hỏi thăm tiểu sử sếp mới.

Nguyễn Tuấn Hải, tên tiếng Anh là Vince, là du học sinh Anh. Sếp làm việc ở Anh hai năm sau đó làm cho công ty cùng hệ thống với công ty này ở Singapore ba năm nữa. Năm nay được điều về đây hỗ trợ truyền thông và thiết lập hệ thống quản lý khủng hoảng truyền thông.

– Lý lịch hoành tráng quá, quan trọng nhất là available nha!

Hồng hớn hở tuyên bố, như là tin cực kỳ vui. Chiến đang in hồ sơ bên kia nói qua.

– Tui cũng available nè, sao không ai quan tâm vậy.

– Ông nói lại đi, tôi ghi âm gửi cho sư tử nhà ông nghe.

– Ý đừng, giỡn thôi mà.

Cả đám cười ồ lên. Chiến có cô bạn gái là ‘tỷ tỷ của sư tử Hà Đông’. Tính Chiến hiền lành, hay nói nhưng ít khi nóng giận nên càng bị đè đầu cưỡi cổ, ai cũng thích trêu chọc ‘nỗi đau’ này của Chiến. Tiếng nói chuyện bên ngoài làm cả nhóm yên lại, đi về vị trí ngồi của mình. Phòng truyền thông ngồi thành từng nhóm làm việc, khi cần họp cả phòng thì xoay ghế ra màn hình máy chiếu ngay vách tường trưởng phòng là xong.

Sau màn báo cáo công việc tuần rồi thì đến kế hoạch của các chiến dịch triển khai tuần này. Trên hệ thống đã có chia nhóm làm việc cụ thể hết rồi. Họp trực tiếp chỉ để giải quyết các khó khăn. Nhóm viết bài của  Bích Hà có bốn người, cô là trưởng nhóm, còn có Hồng, Kim và Chiến. Kim là người Hà Nội vào đây làm việc được hai năm, vẫn chưa quen với văn phong viết bài trong này. Hà thường phải để ý bài viết và sửa nhiều nhất. Nhưng mà Kim có lợi thế tiếng Anh rất tốt, dân chuyên Anh ra mà. Nên các thông tin từ Tổng công ty gửi về dùng cho mấy chiến dịch lớn đồng bộ toàn cầu đều nhờ Kim dịch mới yên tâm.

– Nếu không có khó khăn khác thì qua nội dung mới. Mời anh Hải.

Hôm nay sếp Hải ăn mặc càng chỉnh chu hơn, quần tây xanh đậm với áo sơ mi trắng thắt cà vạt xanh nhạt hơn màu quần một chút. Cái áo vest chắc đã cởi ra để trong phòng rồi. Sếp nói sơ về nhiệm vụ và kế hoạch trong mấy tháng cuối năm nay.

– Tôi có xin với anh Phong một vị trí trợ lý trong thời gian đầu. Có bạn nào muốn tham gia không?

Theo quán tính Bích Hà hơi thụt vai, lùi người ra xa chút. Ngay lúc đó ánh mắt sếp Hải lướt ngang qua cô. Cô nhủ bụng ‘đừng nha, không phải em’. Đây là cơ hội thăng tiến của mọi người trong phòng truyền thông, nên ai nấy liếc nhau dè chừng. Sếp Hải chưa quen cách làm việc ở Việt Nam rồi. Nếu anh hỏi riêng từng người chắc chắn ai cũng muốn vị trí trợ lý này. Nhưng hỏi chung cả nhóm vậy, dù có muốn cũng sẽ không tự đứng lên ứng cử.

– Em muốn tham gia.

Ha, là Trúc Anh, hot girl của Phòng truyền thông. Sếp Hải nhìn về sếp Phong như hỏi ý, thấy Phong hơi gật đầu thì vui vẻ nói.

– Cảm ơn em. Thời gian đầu em vẫn ngồi vị trí này. Tôi sẽ sắp xếp công việc chi tiết với em.

– Dạ, cảm ơn anh. Nhờ anh chỉ dẫn thêm ạ, em chưa hiểu lắm về khủng hoảng truyền thông. Em chỉ có đọc lý thuyết thôi.

– Dương nhiên rồi, em yên tâm.

Giọng Trúc Anh thánh thót nghe rất vui tai. Đợi hai người nói xong thì cuộc họp cũng kết thúc. Bích Hà móc tiền trong bóp chạy lai chặn sếp Hải.

– Dạ, em gửi lại tiền dư hôm qua. Tiền thức ăn với hai trăm mua nước.

Sếp Hải hơi nhăn mày nhưng rồi cũng đưa tay lấy tiền nhét vào túi quần. Anh thấy Hà như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ cảm ơn quay đi. Hải nghĩ hay là cô muốn giải thích chuyện lúc nãy sao?

Lúc nãy anh liếc mắt nhìn về phía cô đương nhiên là có ý muốn cô xung phong làm trợ lý cho mình. Dù sao trong phòng này người anh quen đầu tiên là cô. Hôm qua hai người nói chuyện cũng vui vẻ, anh thấy cô rất yêu thích công việc. Lúc nói chuyện đôi mắt cô cứ lấp lánh, giữa dòng người trong hội chợ ồn ào mà cô giống như cá trong nước, thích ý như đó là chỗ của mình. Anh rất thích thái độ đó của cô. Nhưng mà cô hơi lùi lại, là không muốn làm việc với anh hay không thích vị trí đó? Không muốn thăng tiến sao? Cũng hơi lạ.

Hà vừa về chỗ ngồi thì Kim Phượng đi giày cao gót lộp cộp bước tới. Phòng truyền thông có hai hot girl, một là Trúc Anh, hai là Kim Phượng đang đứng trước mặt cô. Một khu rừng thì không thể có hai cọp, hai hot girl này đúng là hai cọp đang đấu nhau giành vị trí. Hai cô đấu từ trong công việc tại công ty cho đến chuyện giao du bạn bè bên ngoài. Mỗi người một vẻ nên cũng chưa phân thắng bại.

Trúc Anh gốc gia đình người Hà Nội ăn nói rất khéo léo, nề nếp nhưng dạn dĩ, hiếu thắng. Cô có dáng người cao ráo, thon thả của cô gái đang tuổi thanh xuân. Gương mặt luôn trang điểm tỉ mỉ, tinh tế. Quần áo thì thanh lịch, nhẹ nhàng, không quá kín đáo cũng không quá hở hang, giống kiểu úp úp mở mở vậy. Trong công việc Trúc Anh cũng rất chu toàn, hoàn thành việc được giao không thể chê trách. Theo ý Hà thì cô thấy Trúc Anh không đặt hết tâm ý vào công việc, không có sự say mê nên Trúc Anh chỉ hoàn thành công việc nào mình được giao, vậy thôi.

Kim Phượng thì có phong cách hơi giống mấy cô đào ngày xưa. Làm việc gì cũng say mê, cháy hết mình. Cô rất được đồng nghiệp yêu thích vì kiểu làm hết sức, chơi hết mình. Cô biết cách thu hút đám đông, để mọi ánh mắt đều nhìn về mình. Nhưng Kim Phượng không khéo léo trong ứng xử, hơi kiêu ngạo và thích phá rào trong công việc. Ví dụ điển hình là chuyện mặc quần áo. Kim Phượng hiếm khi mặc đồng phục Phòng truyền thông, hoặc chỉ mặc lúc có sếp thôi. Qua rồi thì cô thay ngay bộ quần áo sexy hết cỡ của mình.

Trên facebook của hai nàng này thì khỏi nói rồi, là cuộc chiến nảy lửa mà cả phòng truyền thông đều theo dõi. Kim Phượng post hình đi ăn ở nhà hàng sang trọng với bạn thì Trúc Anh đăng hình đi spa với gia đình.

Có một điểm chung của hai cô nàng là đều chưa có bạn trai chính thức. Nói chính thức vì chưa công bố rõ ràng hay đính hôn gì hết. Chứ người theo đuổi hay đối tượng tìm hiểu thì đương nhiên là có. Mấy cô gái không phải là hot girl như Hà hay xầm xì sau lưng là hai cô này đang đãi cát tìm vàng, kén chọn soái ca hay nam thần.

Bây giờ đột nhiên có soái ca xuất hiện trong phòng truyền thông. Mới sáng đầu tiên mà đã có chiến tranh rồi. Xưa nay Hà chỉ ngồi ngoài xem chuyện vui, không có dính vô, lần này cũng vậy nha. Hà còn đang nghĩ xem Kim Phượng đến là vì chuyện gì thì cô ấy đã chống tay lên bàn cô, hơi khom lưng nói:

– Sao nãy bà không nhận, tôi thấy sếp nhìn về phía bà mà. Hôm qua sếp gặp bà rồi, chắc cũng vừa ý. Là cơ hội lên lương mà bỏ qua. Thiệt là!

– Bà muốn thì đứng lên nhận đi.

– Được rồi, làm gì xù lông vậy. Tối qua thức khuya viết bài à? Mấy bài trên blog của bà ngày càng hay nha. Tôi có share đó.

– À, hèn chi thấy lượt view tăng. Cảm ơn nha.

Kim Phượng liếc liếc cô rồi đi nhanh về chỗ của mình. Bích Hà chề môi nhìn Kim Phượng đi xa mới quay lại nhìn màn hình máy tính.

Thật ra Bích Hà, Kim Phượng và Trúc Anh bằng tuổi nhau, Hà còn nhỏ tháng hơn hai nàng đó nữa. Nhưng mà nhìn xem, cô khác hai cô nàng kia không phải là một trời một vực là gì?

Lúc nãy Kim Phượng hỏi cô sao không tự ứng cử vị trí mới không phải là hoàn toàn nghĩ cho cô, mà là cho cô ấy thôi. Nếu cô làm trợ lý sếp Hải thì hoàn toàn không uy hiếp đến chuyện cô ấy muốn tiếp cận sếp rồi. Đơn giản vì Bích Hà có con gái năm tuổi rồi, lại là mẹ đơn thân, sao so được với cô ấy. Đúng là coi thường người ta quá!

Đương nhiên là cô muốn lên chức lên lương rồi, nhưng mà không biết vị trí đó có được chạy ra ngoài như bây giờ không? Hay là chỉ làm hành chánh trong văn phòng? Công việc hiện tại cô rất thích vì giờ giấc linh động, có thể đi làm sớm, về trễ hoặc tối về nhà làm cũng được.

Dù cô nhờ dì năm đưa rước Sâu Gạo đi học được, nhưng không phải ngày nào cũng vậy. Dì năm còn có việc riêng nên hàng ngày cô vẫn đưa rước nhóc. Thỉnh thoảng có việc bận mới nhờ dì năm. Cô lại còn làm thêm cho mấy tờ báo mạng nữa. Nên đôi khi phải lén chạy ra ngoài chụp hình hoặc lấy tin viết bài.

Bích Hà còn có một trang blog thập cẩm nữa. Cô tranh thủ đều đặn đăng bài trên đó, cũng kiếm thêm được chút tiền. Lúc nãy hot girl Kim Phượng share bài cho cô nên hai tuần nay lượt view tăng, tăng view là tăng tiền nên cô nguôi giận liền, ha ha.

Lúc trước còn làm ở phòng truyền thông nội bộ cũng có cơ hội được lên chức, cô phải ngậm ngùi bỏ qua. Lên chức lên lương thì trách nhiệm cũng nhiều hơn, phải tập trung công việc hơn. Sâu Gạo mới hai tuổi, cô không thể dành nhiều thời gian ở công ty suốt được. Lúc đó còn tự an ủi, đợi Sâu Gạo lớn hơn một chút, cơ hội vẫn còn mà.

Haiz, giờ thì cũng không thể bắt được cơ hội này rồi. Bỏ việc làm thêm thì lo không để dành tiền được, lỡ có chuyện gì thì không có tiền cho Sâu Gạo học hành, ốm đau. Cứ lo trước mắt đã!

Viết một bình luận

error: Content is protected !!