Chương 436: Thị phi

Ngày mai là Tết Trùng Cữu, Bùi gia sẽ bắt đầu tiệc tùng cho đến khi rước dâu. Tam Thanh xin phép Trần phu nhơn về Bùi dinh phụ giúp một tay. Mai một mình lo việc phân chia vải vóc cho mọi người trong dinh. Chuyện nầy không khó đối với cô nhưng sao cô cứ cảm thấy không muốn làm mà chỉ muốn ngủ. Mai úp ngược cuốn sổ rồi đứng dậy đi ra ngoài cho đỡ buồn chán.

Nắng sáng tốt làm mấy đóa mẫu tỏa sắc đỏ rực rỡ. Khóm mẫu đơn nầy chắc đã già nên sắc hoa rất đượm; từng đóa lớn tròn gần nửa hình cầu nên nhìn góc nào cũng đẹp. Có con ong nhỏ xíu đang dập dờn trên từng nhụy hoa nhỏ để hút mật. Mật hoa mẫu đơn không nhiều nhưng có vị ngọt ngọt, con ong nhỏ nầy thật biết cách kiếm ăn.

– Bẩm, tứ công tử cùng bằng hữu đến chơi. Phu nhơn cho mời thiếu phu nhơn ra gặp khách.

Một thể nữ đi lại báo cho Mai hay. Cô dặn dò:

– Ừ, ngươi đóng lại cửa kho. Đồ trong đó cứ để y vậy, đừng xáo trộn.

– Dạ,

– À, kêu a Cửu về chỗ ta quét dọn đi.

Mai thấy thể nữ chốt lại cánh cửa xong thì mới quay lưng đi về gian nhà khách. Thể nữ ngó theo rồi đi một vòng để tìm a Cửu.

– Cửu, sao muội ở đây? Không phải theo hầu tứ thiếu phu nhơn sao?

– Ha ha, là thiếu phu nhơn kêu muội ra ngoài chơi mà.

Thể nữ tên Cửu là một đứa bé gái cỡ mười hai mười ba tuổi, gương mặt hơi tròn và điệu bộ nói cười rất vô tư.

– Sao được, muội lơ là làm biếng sẽ bị đòn đó.

– Không có đâu,

– Sao lại không, tỷ thấy tứ thiếu phu nhân khó đăm đăm, ít cười ít nói. Muội phải cẩn thận đó nghe chưa!

A Cửu gật gật đầu nhưng lời dặn chỉ vô tai này rồi ra tai kia. Nó cảm thấy ở chỗ thiếu phu nhơn tốt nhất, đặc biệt là buổi đêm. Nó có thể ngủ thẳng giấc từ tối tới khuya mà không bị ai gọi dậy hầu hạ gì hết. Mấy việc riêng tư cá nhân thì thiếu phu nhơn tự mình làm hết trơn.

Bằng hữu của Trần Tứ còn ai khác ngoài nhóm của Liêu Tá. Mai không biết rằng Lâm Trinh cũng về đây rồi. Hắn toe toét cười với cô nói:

– Ngày mai đệ sẽ cùng ứng thơ với Huỳnh công tử đó. Tẩu theo phe ai đây?

– Ai thắng thì ta ủng hộ.

– Trời, gì kỳ vậy!

Lâm Trinh cũng không ngờ Mai không nệ tình gì hết. Quan trọng là hắn rất biết cách diễn bộ dáng hoảng hốt rồi tổn thương làm mọi người không thể không trêu chọc thêm.

Mai được giới thiệu với hai thiếu phu nhân của Liêu Tá và Triệu Khởi. Triệu thiếu phu nhân là người Tàu, nói tiếng Việt lơ lớ nghe rất ngộ. Đặc biệt da nàng ấy trắng như bông bưởi, đánh má hồng đậm rồi kẻ chơn mày mỏng như lá liễu vậy. Người còn lại Liêu thiếu phu nhơn thì điềm đạm, dáng vóc nhỏ nhỏ tròn trịa.

Nhóm đàn ông hỏi thăm vài chuyện rồi rủ nhau ra lương đình uống rượu, đánh cờ và bàn luận chính sự. Nhóm đàn bà thì ngồi ở gian trong ăn trầu và trò chuyện. Còn chưa nói được mấy câu thì Tam tiểu thơ đã tới. Mai không khỏi lạ lùng, hình như mỗi lần Trần dinh có sự gì là nàng ta đều biết mà tới tham gia.

Nói chuyện một hồi thì Mai biết Triệu thiếu phu nhân sanh đặng song thai, một trai một gái nên Triệu rất vui mừng. Nàng ấy có công như vậy nên rất được Triệu gia nuông chìu, quí trọng. Nhắc tới đây thì Trần phu nhơn không khỏi buồn bực ra mặt.

Ai cũng biết là Trần gia mong chờ cháu đời thứ ba đến cỡ nào. Trần Thị Đang liếc nhìn Liêu thiếu phu nhân nói:

– Tẩu cũng đang hồi hộp lắm phải không?

Mọi người nghe tới thì không khỏi quan sát Liêu thiếu phu nhơn. Nàng ấy cười gật đầu, thẹn thùng nói:

– Dạ phải.

– Tốt quá rồi, sao ta không hay biết gì?

– Thưa bá mẫu, lang y chẩn mạch hôm kia. Nương cháu nói phải đợi qua tam nguyệt đoạn mới an.

– Phải đa, con không được ra ngoài nói lung tung.

Trần phu nhân hô phải rồi quay sang rầy Thị Đang. Nhị nương vội lên tiếng giải vây.

– Ta kêu người lấy gối cho cháu tựa, mỏi mệt hay cấn nghén gì không?

– Đa tạ nhị phu nhân. Cháu khỏe, chỉ hay oải người rồi hay buồn ngủ thôi.

Mỗi người một câu hô vậy là đúng rồi. Mai và Thị Đang đều chưa biết chuyện mang thai nên chỉ ngồi nghe.

Một lát nữa thì đề tài câu chuyện tới lễ thành hôn giữa Bùi gia và Nguyễn gia. Chuyện hai nhà chuẩn bị ra sao, kết rạp giăng đèn, treo pháo nhiều ít. Quan trọng nhứt là khách mời gồm những ai.

– Bữa đó chắc nguyên khúc sông trước Bùi gia không còn chỗ mà qua chớ chẳng không.

– Heo gà vịt từng bầy được chở tới rồi. Rượu cũng mấy ghe đa,

– Nghe nói ..

Thị Đang chợt ngừng lời nửa muốn nói nửa không làm mọi người càng chú ý.

– Có gì thì nói đi.

Trần phu nhơn buộc phải lên tiếng cho phép.

– Dạ, con nghe mọi người đang nhỏ to là không biết sao mà Nguyễn tiểu thơ khóc lóc ỉ ôi, mặt mày dàu dàu mấy bữa nay.

– Sao vậy? Hỏng lẽ không hài lòng hôn sự. Ở đây còn nhà nào giàu có như Bùi gia, rồi Bùi công tử tướng mạo anh tuấn, tài năng lịch duyệt mấy ai bằng.

Thị Đang thấy mọi người đều lắng tai nghe thì háo hức nói thêm.

– Bữa đêm nọ, nàng ấy còn xin ngài Chưởng cơ cái gì đó mà không đặng,

– Xin gì, sao không được?

– Làm sao mà biết xin gì, chỉ biết là nàng ấy từ trong phòng chạy ra mà tay cứ lau nước mắt.

– Chuyện nầy mà tới tai Bùi gia thì là chuyện lớn đa. Con dâu chưa về nhà chồng đã khóc lóc như thế. Mà xin cái gì chớ?

Tam phu nhơn và nhị phu nhơn mỗi người một câu làm chuyện liên miên không dứt.

– Mà sao con biết?

– Thì người hầu trong dinh Chưởng cơ kể cho người nhà nghe, người nhà kể cho hàng xóm, rồi thì ai cũng biết.

Trần phu nhơn giả lơ để nghe mọi người bàn tán. Tướng công luôn kiêng kỵ khi nhắc tới chuyện quan trường nên bà phải có cách khác nghe ngóng tin tức; đặc biệt là tin từ Bùi dinh và Nguyễn dinh. Nguyễn Thị Xuyến, trưởng nữ của Nguyễn gia hình dung rất tốt, bề ngôn hạnh cũng hay. Sao ngay lúc nầy lại lọt ra tin tức không lành vậy, có thật chớ chẳng phải nghi.

Nắng lên cao, hai vị khách đều đã muốn về nghỉ ngơi. Mai cũng nhẹ nhõm vì nhân cớ nầy mà lui về phòng luôn. Cô không có nhiều hứng thú với chuyện của Nguyễn tiểu thơ.

Đợi ba người dời đi, Thị Đang nhích lại gần chỗ Trần phu nhơn nói nhỏ:

– Người ta cũng đang đồn đại chuyện của tiểu tức Lê thị.

Trần phu nhân nhíu mày hỏi?

– Đồn cái gì? Nói đi.

Thị Đang giả bộ ngập ngừng, khi thấy Trần phu nhơn gằng giọng nôn nóng thì mới nói ra.

– Người ta nói tức đệ ở Đông Hồ đi mây về gió, giao du với đủ hạng người. Về tới đây thì giả đức hạnh, ngày tối an nhàn không giao thiệp với ai. Chỉ cần ở lại đây lâu sẽ lòi đuôi ra,

Trần phu nhơn nhăn mày khi nghe mấy tiếng thô lỗ đó. Bà đã từng ở Đông Hồ một thời gian nên không phải không nhìn ra tánh tình Mai. Cái gì mà đi mây về gió, là có người nào mượn tiếng nói xàm rồi. Đến cả bà mà Lê thị còn ít gần gũi huống hồ là người ngoài.

– Nhũ mẫu lén kêu a Trinh ở lại, ta gặp nó một lát.

Trần phu nhơn dặn Hồ nhũ mẫu rồi quay sang hỏi kỹ lại Thị Đang chuyện của Nguyễn tiểu thơ và mấy tin đồn gần đây. Thị Đang đâu thể bỏ qua chuyện người ta cũng đàm tiếu về Nhị thiếu phu nhân Trần gia không sanh con, hai thị thiếp cũng thế. Người ta suy đoán biết đâu liên quan tới bệnh của Trần nhị công tử. Trần phu nhân nhả ra miếng trầu nghĩ thầm: “Thị phi luôn có điểm bắt đầu rất mơ hồ, sau đó thì tỏ dần qua miệng mỗi người. Mình chỉ muốn tỏ hơn thôi”.

Khi trời xế bóng thì Trần phu nhân ngoắc Hồ nhũ mẫu lại gần nói:

– Người ta bàn chuyện Trần gia nhiều lời. Tới lúc Bùi gia với Nguyễn gia cũng nên lộ ra vài chuyện cho thiên hạ biết.

– Dạ, thiếp hiểu. Phu nhân an tâm. Tin từ Bùi gia với Nguyễn gia mà lọt ra thì thiên hạ bàn rầm rầm liền cho coi. Lâm công tử tới rồi!

Hồ nhũ mẫu bẩm khi thấy Lâm Trinh từ lương đình đi vào. Thần thái hắn vẫn sáng láng như thường, tửu lượng đúng là ngàn chén không sai.

– Dưỡng mẫu, người không gọi thì con cũng muốn tới trò chuyện với người đa.

– Ngọt miệng, con mà còn nhớ tới ta sao?

Ha ha, Lâm Trinh dễ dàng khiến cho Trần phu nhơn vui vẻ cười không ngớt. Hắn chẳng những ở lại Trần dinh ăn cơm chiều, uống rượu tới đêm mà còn ngủ lại luôn, giống như khi hắn còn nhỏ vậy. Hắn giả say xỉn lôi kéo Trần Tứ qua ngủ cùng ở gian phòng cho khách. Mai bĩu môi rồi xây lưng chốt cửa phòng ngủ của mình mà ngủ. Cô ngủ rất sâu, rất ngon mặc dù lúc trưa đã lén ngủ một giấc dài rồi.

Thật ra Trần phu nhơn nghĩ về chuyện thị phi của Nguyễn tiểu thơ có khác với sự thật. Vì sự thật là tâm tình của Nguyễn tiểu thơ rất khó tả. Nàng ấy rất coi trọng cuộc hơn nhân nầy và cũng rất kỳ vọng vào lang quân của mình. Bùi Minh Thuận dù là tướng mạo hay tài năng đều như nàng mơ ước. Nhưng Nguyễn tiểu thơ vẫn bị một điểm mực đen trong bức tranh hoàn mỹ làm bận lòng. Nàng ấy vô tình nghe được tin Bùi Minh Thuận và phu thê Trần Tứ ngụ cùng nhau tại Ngưu Chữ. Chuyện nầy làm nàng ấy nhớ tới chuyện lần gặp đó ở Trấn Giang.

Nàng ấy tự thấy mình vẹn toàn công dung ngôn hạnh, khó ai bì kịp. Vậy thì tại sao Bùi Minh Thuận lại không toàn tâm toàn ý cho mình. Giấc mộng uyên ương chưa kịp thành thì đã phải tỉnh giấc giữa đêm. Sao Bùi Minh Thuận lại làm vỡ tan giấc mộng của nàng, sao Lê thị lại chen vào? Nàng bắt đầu có chút oán hận trong lòng, là oán hận ai đây?

1 bình luận về “Chương 436: Thị phi”

  1. Công nhận Thị Đang bà tám thiệt, mấy chuyện kia không nói gì nhưng phần nói xấu Mai là cô ta thêm vào cho chuyện càng xấu hơn, chắc luôn. Nàng dâu tương lai cuả Minh Thuận ghen quá kiểu này về sau làm sao mà sống hạnh phúc, còn Mai nằm cũng trúng đạn, khi không cái bị người ta ghen.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!