Chương 763: Rừng me thay lá

Tin thắng trận truyền về Đông Hồ vào những ngày đầu tháng năm khi Tết Đoan Ngọ gần kề và đương vào lúc gieo xạ lúa nên phản ứng của người ta rất khác nhau. Những nhà có người thân trong quân ngũ thì trông ngóng tin tức ngày giờ đại quân trở về. Thương lái thì mừng vui vì không còn đảng cướp hay giặc giã, đường mua bán không còn nguy hiểm. Nông dân thì đương bận bịu chuyện ngâm giống, làm đất để gieo mạ nên chẳng quá bận tâm; đối với họ lúc này thì việc trông mưa trông nắng quan trọng hơn.

Trần dinh đón nhận tin thắng trận sớm hơn bên ngoài, mọi người đã âm thầm thở ra nhẹ nhõm. Tướng quân và công tử lập đặng công lớn, vị thế của Trần dinh tại Đông Hồ thêm vững. Phía Lý gia cũng chẳng kém, hai nhà coi như đồng lui đồng tiến, yểm trợ cho nhau, thắt chặt thêm tình nghĩa sui gia.

Niềm vui của Mai không trọn vẹn vì Hồ Lung thúc đã bỏ mạng nơi chiến địa. Lúc ra trận, Hồng Ưng gồm hai mươi lăm người, chia thành năm đội nay chỉ còn mười người trở lại bao gồm Cô Pan; ai cũng bị thương, nặng nhẹ ít nhiều đều không tránh khỏi.

Sau khi cúng Tết Mùng Năm xong thì Mai và a Húc ra Nam Phố ở để tiện việc tới lui căn cứ của đội Hồng Ưng. Hồ Lung thúc mất, Cô Pan bị thương nên Mai thay thế hai người sắp đặt các việc hậu sự. Cô cũng không biết làm sao nói cho a Húc biết rằng người thương yêu lo lắng cho nó nhứt đã ra đi mãi mãi; có thể nó vẫn còn chưa biết thế nào là sanh ly tử biệt. Nó vẫn thỉnh thoảng hỏi Hồ thúc đâu rồi, Mai tìm chuyện khác nói tránh đi thì nó cũng không hỏi tiếp.

Sáng nay, Mai ẵm a Húc cùng với nhóm Hồng Ưng tới sườn đồi Tô Châu. Mọi người đắp thêm một ngôi mộ mới của Hồ Lung bên cạnh khu mộ của Đoàn bá. Đây là tâm nguyện của Hồ Lung, dầu sống dầu thác thì thúc ấy vẫn luôn muốn kề cận người mình thương tưởng. Thực ra, phía dưới hai ngôi mộ đều chẳng có gì ngoài một ít vật tùy thân thường ngày. Mai nhìn theo làn khói mỏng của mấy nén nhang mà mắt bỗng cay xè, ứa lệ.

Cô Pan đi tới, vịn vai cô nói.

– Thân gửi sa trường chính là điều hãnh diện nhứt của kẻ ra trận. Không ai hối tiếc gì đâu! Sau này, ta cũng …

– Cô, cháu không phải khóc thương làm nhụt chí người đã hy sanh,  mà chỉ là … tưởng nhớ!

Mai chặn lại lời của Cô Pan vừa để giải thích vừa không muốn nghe thành lời tâm nguyện của cô ấy, ít nhứt là lúc này Mai không muốn nghĩ tới mất mát khác.

– Bẩm, đã tới giờ lành!

Đội trưởng mới của nhóm Hồng Ưng nhìn sắc trời rồi nhìn vào bàn hương áng đã tề chỉnh thì đi tới bẩm báo. Mai đặt a Húc đứng xuống đất. Nó chỉ cao tới đùi của cô, đôi mắt vẫn thờ ơ chỉ có đôi tai nhỏ là vểnh lên nghe ngóng xung quanh.

Trước khi Hồ Lung thúc ra trận đã nói rõ sắp đặt của mình. Sau này, đội Hồng Ưng sẽ chuyển giao cho a Húc, họ vừa chỉ dạy vừa bảo vệ cho a Húc tới lúc trưởng thành. Lúc đó Mai đồng ý vì nghĩ sẽ luôn có Hồ thúc và Cô Pan bên cạnh, nào ngờ chỉ qua mấy tháng thì mọi việc đã thay đổi rồi.

– Phu nhơn, thuộc hạ sẽ hết lòng bảo vệ tiểu chủ nhơn.

– Không phải tôi lo chuyện đó, a Húc còn nhỏ quá. E là không gánh nổi trọng trách.

– Phu nhơn, còn có chúng tôi và còn có người mà.

– Phải. Đội Hồng Ưng này là do cháu lập ra, chẳng phải sao! Sau này còn phải tiêu tốn rất nhiều tiền của, không có cháu thì khó mà giữ đặng.

Cô Pan cùng đội Hồng Ưng mỗi người một câu, dưới tình huống này Mai không thể từ chối nên cũng gật đầu.

– Sau này, đều nhờ Cô và các vị trợ giúp! Bắt đầu đi.

Hồ Lung thúc đã trao đoản đao biểu tượng của đội Hồng Ưng cho a Húc vào ngày thôi nôi.Mai đưa cho Cô Pan để làm lễ trao quyền chính thức. Nói là lễ nhưng mọi người đều đồng lòng thì thủ tục chẳng rườm rà, Mai thay a Húc tuyên thệ rồi dạy nó quỳ lạy trước bàn hương án. A Húc cũng quỳ bái và dâng một chén rượu cho Cô Pan coi như là lễ bái sư. Sau này Cô Pan chính thầy truyền dạy võ nghệ cho nó.

– Phu nhơn, người còn yếu hay là để thuộc hạ thay thế?

– Không sao đâu, tôi làm được.

Mặt trời đã lên cao nhưng nắng không còn gay gắt vì bị mây đen che khuất. Cô Pan đã đoán trước khí tượng, hôm nay sẽ có gió lớn, rất thuận tiện để a Húc lần đầu tiên bay giữa không trung.

– Con với nương cùng bay, từ đây xuống sườn dốc bên kia, chịu không?

– Bay, bay, … dạ chịu!

A Húc nhắc lại lời Mai, trong đôi mắt lóe lên niềm vui thích, nó nghiêng đầu vểnh tai như đón những luồng gió đương thổi tới.

Mỗi một con Hồng Ưng sẽ có hai người điều khiển, người đội trưởng ban nãy chính là người giỏi nhứt trong nhóm và sẽ bay cùng với Mai và a Húc. Trước sau họ sẽ có hai con khác yểm trợ, hiệp thành một đội. Họ phải chọn sườn dốc khuất để tránh ánh mắt của người ta.Mai quấn a Húc phía trước ngực, dùng lụa mỏng che chắn cho nó cẩn thận.

Gió bắt đầu thổi lộng, sau tiếng hô xuất phát của Cô Pan thì năm cánh chim đỏ rực vỗ cánh bay lên trời rồi liệng xuống triền dốc. A Húc không có chút sợ hãi mà còn có vẻ ưa thích, nó cảm nhận những đợt gió lướt qua, âm thanh cánh quạt hòa cùng tiếng vọng của không gian, cao vút và trầm lặng cứ đan quyện vào nhau.

Mai không có khả năng như a Húc, trước mắt cô là khoảng trời bao la, mây đen vần vũ báo hiệu cơn thịnh nộ của đất trời. Cô không sợ hãi, họ sẽ hạ cánh trước khi mưa tới, cô tin vào khả năng phán đoán của đội Hồng Ưng. Thế nên, cô vẫn bình tâm tận hưởng giây phút bay lượn giữa trời, làm một cánh chim tự do, hòa mình vào thiên nhiên.

Lúc họ lướt qua khoảng đồi thấp để hạ xuống khu căn cứ Hồng Ưng, mai thoáng thấy một khoảng rừng xanh biếc nõn nà rất đẹp. Mùa mưa vừa tới, rất nhiều loài cây rụng lá già, nẩy chồi xanh; chỉ là không biết đó là cây gì mà mọc thành rừng và đồng loạt thay lá như vậy thực là bắt mắt, thực là tươi đẹp.

Chờ đón Mai và a Húc ở dưới không chỉ có đội Hồng Ưng mà còn có Trần Tứ. Chắc hắn từ quân doanh tới thẳng đây nên vẫn còn mặc quân trang. A Húc rất thích mấy bộ quân trang của cha nó, mấy tấm giáp sắt và đồng phát ra vài tia sáng lấp lánh đủ sức hấp dẫn nó.

– Có sao không?

– Dạ, không sao.

Mai biết hắn tới đây chắc là có chuyện hệ trọng nhưng cô không nên hỏi ở đây. Cô Pan cũng nhận ra tình huống khẩn cấp nên nói Mai hãy về trước, cô ấy sẽ sắp đặt chuyện ở đây rồi về sau. Từ rày về sau, cô ấy sẽ thay Hồ Lung thúc kề cận a Húc, vừa dạy võ nghệ vừa bảo vệ nó.

Trần Tứ xách a Húc bước lên tàu trước, Mai vội theo sau đỡ con. Hắn còn chưa đặt a Húc xuống đã ra lệnh cho tàu trưởng đi thẳng về Đông Hồ.

– Ta đã dặn người tới Nam Phố thu dọn rồi. Nàng thu xếp đi Trấn Biên, trước tối nay.

– Có chuyện gì? Mẫu thân hay tiểu Hà,

– Không, không phải.

Trần Tứ vội phủ nhận để Mai không lo lắng về sức khỏe của Trần lão phu nhơn và tiểu hà nhưng hắn lại không muốn nói nguyên nhân vì sao hắn muốn cô với a Húc đi Trấn Biên gấp gáp như vậy.

– Thiếp đâu có yếu ớt dữ vậy!

– Ừ,

Trần Tứ đi tới gần, hắn nhìn Mai rất kỹ như muốn thu hết người cô vào trong mắt. Mai gầy ốm hơn, khuôn hàm hiện rõ và đôi mắt còn có vẻ lớn hơn trước đây.

– Nghe nói gần đây nàng sợ lạnh hơn. Sắp tới, Đông Hồ sẽ trở lạnh,

– Ngũ Lân …

– Phải, ta với a Sửu sẽ hiệp sức. Thế nên,

– Thiếp hiểu.

Miệng nói vậy nhưng Mai vẫn khôn tránh được phiền muộn, hai hàng chưn mày chau lại. Trước nay cô luôn là người ở tuyến đầu, dù là khi làm kinh dinh hay lúc đánh trận. Từ khi nào thì cô trở thành gánh nặng lo âu của mọi người vậy?

– Đừng có nghĩ lung tung. Can qua vừa dứt, lương thực hay quân trang đều thiếu thốn, từ Trấn Biên tới Đông Hồ đều cần nàng ra tài. Về đó vài ngày thôi, xong chuyện thì nàng muốn đi đâu tùy thích, hửm?

Trời, nói vậy mà là an ủi sao! Mai bĩu môi liếc hắn nhưng rồi cũng phải gật đầu chấp nhận sự thật rằng không có ông Hạm tiếp sức, cô chỉ là một người thường. Duy chỉ có kiến thức, sự hiểu biết và từng trải là còn nguyên đó, vậy thì cô nên dùng sở trường của mình cho tốt, chớ than oán làm chi.

Trời mưa tầm tả trên đường trở lại Trần dinh. Mai với a Húc ở yên trong phòng, ngủ một giấc dài. Qua xế chiều thì mưa cũng tạnh, trời trong xanh trở lại và nắng trải rộng khắp nơi. Chiếc Linh Xà tách bến Trần dinh, ra tới ngả ba gặp sông Giang Thành thì bắt đầu tăng tốc. Hai bên bờ, Mai lại thấy một dãy lá xanh nõn ngọt ngào. Lúc chiếc tàu tới gần thì cô nhận ra đó là cây me.

– Lá me này mà nấu canh rạm là ngon phải biết.

– Rạm có gạch còn ngon dữ hơn đa!

– Ừ, dầu gì phải đợi tới ngày mai, rời khỏi Giang Thành đã.

Người chỉ huy tàu Linh Xà lên tiếng nhắc nhở mọi người. Tướng quân đã căn dặn họ phải rời khỏi đây gấp, không thể nán lại. Dầu sao thì đương mùa me thay lá, từ Đông Hồ tới Trấn Biên, đâu mà chẳng có  me.

Đúng vậy, ven theo bờ sông, trên những gò đất cao có rất nhiều cây me và hấu hết đương thay lá. Màu xanh lá me non khiến người ta thèm một bữa cơm ngon, vừa chua vừa cay vừa nóng và cũng vừa làm mát lòng người. Những cơn mưa đầu hối hả, rừng me cùng nhau thay lá non, chẳng mấy chốc thì me sẽ trổ hoa vàng rồi kết trái; khởi đầu một vòng đời mới.

2 bình luận về “Chương 763: Rừng me thay lá”

Viết một bình luận

error: Content is protected !!