Gần cuối tháng giêng thì chiếc tàu hải dương đã gần hoàn tất, chỉ còn lại các việc trang trí bên trong các gian phòng. Mạc tổng trấn đặc biệt chú ý nên tới coi rồi dặn dò Mạc tổng quản cách bày trí sao cho phù hợp.
Đoàn thủy thủ theo tàu cũng đang được chọn lựa. Chuyện trên tàu có khác với trên đất liền, luôn luôn phải có một thuyền trưởng và mọi người phải tuân theo lệnh của thuyền trưởng. Chọn ai là thuyền trưởng đang gây thắc mắc cho mọi người. Trước đây khi Trần Tứ xung phong và Mạc tổng trấn thuận ý thì chưa nói rõ hắn sẽ làm gì, bảo vệ mọi người thì chắc rồi, nhưng có phải là thuyền trưởng không?
Theo tin tức mà Mai biết được lúc này thì Tần tham vấn là người đã từng tiếp xúc với lão phu nhân ở cố quốc sẽ đi. Cô đang tự hỏi người thân thích của Mạc gia là ai đi, Mạc Tứ Lân, mà cũng có thể là Mạc tổng quản.
Hôm nay Trần Tứ cùng những người lính ra biển Xà Xía luyện tập thao tác trên bè phao. Chuyến đi lần trước không dùng tới là một điều may mắn, hắn không muốn binh lính lơ là nên từ khi ở Long Hồ về thì ngày ngày đều luyện tập. Số lượng áo phao và bè phao cũng được làm thêm.
Trời trưa nóng nực, Mai cầm cái quạt lát phe phẩy giữa những lần nghỉ ngơi. Sắp bản vẽ để làm Hồng Ưng đã gần hoàn chỉnh. Vài ngày nữa Hồ thúc cùng nhóm thợ đúc tới có thể bắt đầu làm khung.
– Bẩm thiếu phu nhân, có nội quản Tổng trấn phu nhân xin vào gặp.
– Ừ, mời vào phòng khách đi, ta ra liền.
Mai đậy lại bản vẽ, chốt cả cửa sổ và cửa đi rồi chậm rãi đi theo hành lang ra phòng khách.
– Mời nội quản ngồi, dùng chén trà giải khát.
– Đa tạ phu nhân.
– Tổng trấn phu nhân có dạy việc chi chăng?
– Bẩm, Người muốn mời Vệ úy phu nhân vào dinh trò chuyện. Hậu hoa viên năm nay có chưng mấy chậu hoa quý. Hôm trước Vệ úy phu nhân tới chúc Tết mà không kịp coi. Bây giờ hoa vẫn rất đượm.
Mượn cớ ngắm hoa, có chuyện gì sao? Mai thấy nội quản không có ý đi về, nghĩa là muốn kêu cô đi liền giờ luôn.
Trời, sao gấp gáp dữ!
Mai chẳng muốn đi chút nào nhưng mà nghĩ tới chuyện Triệu Khởi huynh nhắc nhở hôm trước thì lại phân vân. Trần Tứ đơn thận độc mã ở đây, nếu mình không chịu giao thiệp với ai thì lúc có chuyện sẽ khó mà xoay trở. Tuy rằng vòng tròn giao thiệp chỉ là mặt ngoài, biết đâu mình tìm được tri âm trong đó. À, mà thiên hạ cũng thường trọng bề ngoài mà. Mình giả giao thiệp để tạo thân thế ảo, mệt nhưng mà đôi lúc có chút tác dụng.
– Nội quản cảm phiền chờ trong chốc lát, ta vào thay đổi xiêm y.
– Xin phu nhân thong thả,
Mai khoát tay để thiếm Đoàn ở lại trò chuyện đôi câu. Cô chầm chậm vào phong đổi y phục và búi tóc, trang điểm lại.
Mạc dinh qua mấy năm chăm sóc thì cây cối đã cao lớn, những mảng cỏ xanh mướt, dòng nước lặng lờ chảy quanh. Mai thật sự được dẫn vào hậu viên, không khí mát mẻ hơn hẳn ngoài đường cái khi nãy. Thiếm Đoàn thấy con đường mòn hơi xa nên lên tiếng.
– Thiếu phu nhân tới lương đình nghỉ một chút, được không?
Câu này là vừa hỏi Mai vừa nhắc nội quản, vì bà ta và thể nữ cứ mải miết đi mà quên chuyện Mai đang mang thai. Thai kỳ đã sáu tháng, bụng cô có hơi nặng nề không đến nỗi không đi được; nhưng đâu thể đi xa như người thường.
– A, mời thiếu phu nhân nghỉ chân một lát. Thiếp xin phép đi trước báo tin cho phu nhân hay.
Để lại hai thể nữ đứng hầu hai bên, nội quản đi nhanh về góc xa của hồ nước. Hồ nước này là nơi tụ lại của mấy kênh nhỏ uốn quanh theo những mô đất cao tạo cảnh quang. Phía sau hòn giả sơn như có tiếng nói chuyện, rồi tiếng chân chạy đi. Rồi có tiếng người đang nói, như dỗ dành, giọng nói quen quen.
– Để lát nữa tìm bắt con khác, công tử, quăng nó đi!
Rồi thì Bùi nhũ mẫu cũng đi lần lần tới đây, sau lưng bà có hai thể nữ.Mai nhìn xuống thấp hơn thì thấy một đứa bé trai, chính là Ngũ Lân công tử. Bùi nhũ mẫu hai lần cúi xuống muốn ẵm nhưng đứa nhỏ lắc người không chịu.
– Vệ úy phu nhân, lâu quá không gặp!
– Dạ, nhũ mẫu vẫn khỏe,
– Ta vẫn khỏe, công tử …
Bùi nhũ mẫu hơi cúi người đụng vào cánh tay của Ngũ Lân như nhắc nhở chào hỏi khách. Đứa bé vẫn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình, không quan tâm tới xung quanh. Mai cũng hiếu kỳ nhìn xuống. Trong lòng bàn tay mủm mỉm hồng hào của đứa nhỏ là một con kim quýt. Cánh kim quýt có màu xanh cẩm, pha chút cam và vàng lấp lánh trong nắng. Con kim quýt bị một sợ chỉ trắng xỏ qua cánh, nằm xụi lơ trong lòng bàn tay, hình như là đã chết rồi.
– Công tử thích coi con kim quýt, còn biết chơi quay chỉ nữa.
Mấy đứa con nít hay chơi trò quay con kim quýt. Bắt được kim quýt rồi thì lấy kim xỏ chỉ qua cánh, nắm hay đầu chỉ quay nhanh. Con kim quýt sẽ xòe cánh ra quay tít, màu sắc trên cánh nó càng làm nó đẹp hơn.
– Mà nó .. nó chết rồi phải không?
Lúc này Ngũ Lân mới bập bè lên tiếng. Ngón tay nhỏ đụng nhẹ vào con kim quýt trên lòng bàn tay để chứng thực ý nghĩ trong đầu.
– Nhũ mẫu sẽ bắt con khác co công tử chơi,
– Không, .. ta không muốn nó chết.
Nói tới đây thì đôi mắt Ngũ Lân bắt đầu đỏ lên, sắp khóc.
– Có cứu nó được không?
– Cái này,
Mấy người lớn đều nhìn nhau mà không biết phải làm sao. Ngũ Lân đã rươm rướm nước mắt rồi bắt đầu thút thít khóc. Bùi nhũ mẫu nhẹ giọng dỗ dành giống như lúc nãy.
– Để nhũ mẫu bắt con khác chơi, đừng khóc!
– Không, cứu nó đi, không muốn con khác. Không chơi nữa! Không chơi nữa!
Giọng nói đứa nhỏ ba tuổi nức nở thật khiến người ta đau lòng. Từ xa, có bóng người đang chạy tới. Người chưa tới nơi mà tiếng đã oang oang lên.
– Tiểu Ngũ, ai làm đệ khóc, ai dám?
Còn có thể là ai khác ngoài Lục tiểu thơ Mạc gia đây. Mai chỉ thầm cảm thán khi nhìn thấy a Lục. Con bé đang trong lúc dậy thì, dáng người cao vọt lên; chỉ tiếc là nó không ra dáng thiếu nữ như a Nhạn mà trở thành một tiểu thơ đang đá có tiếng ở Mạc dinh, ở cả trấn Đông Hồ. Theo thông tin Mai nghe được thì a Lục đã vượt qua Ngũ tiểu thơ về sự hống hách kiêu căng rồi.
– Tỷ, nó .. chết rồi, làm sao? Làm sao!
Ngũ Lân thấy tỷ tỷ của mình đến thì nước mắt càng chảy ra nhanh hơn. Nó đưa bàn tay đang giữ con kim quýt về phía a Lục như cầu giúp. Nhũ mẫu kể lại chuyện xảy ra lúc nãy, a Lục nghe xong thì phì cười.
– Đệ, làm ta hết hồn. Nó chết rồi thì thôi, để tỷ bắt con khác, đi!
– Không, không bắt, không chơi, không cho chết đâu! Hu hu,
Ngũ Lân thật sự để tâm chuyện này, nó nắm chặt con kim quýt trong lòng bàn tay, lớn tiếng nói và vẫn khóc nức nở.
Phía góc hồ nước có đoàn người đang tiến về phía này. Mai thấy Bùi nhũ mẫu và a Lục đều liếc nhìn rồi bất giác che chắn Ngũ Lân phía sau. Đàng kia chắc là nghe được tiếng khóc nên đi nhanh hơn lại đây. Mai thở dài, cúi đầu dỗ Ngũ Lân.
– Đưa ta coi nó đi, coi cứu được đó,
Ngũ Lân ngước nhìn Mai nhưng nắm tay vẫn không chịu mở ra. A Lục nói:
– Phải đó, tỷ ấy là thần y, đệ biết thần y là gì không? Tỷ ấy sẽ cứu được nó, đưa cho tỷ ấy đi.
Lúc nầy thì Ngũ Lân mới xòe bàn tay ra. Mai nhẹ nhàng đụng vào con kim quýt, giả bộ ngắm nghía quan sát rồi nói:
– Công tử quay quá nó chóng mặt rồi. Ta đem về cho uống thuốc, nó hết thì ta đem tới cho công tử, chịu không?
– Chịu, chịu.
Ngũ Lân mở to đôi mắt ra nhìn Mai nhẹ tay đặt con kim quýt vào bàn tay mình. Cô còn hỏi mượn nhũ mẫu cái hộp nhỏ để cho con kim quýt nghỉ ngơi. Bùi nhũ mẫu hiểu ý gật đầu lập tức, kêu thể nữ đi lấy. Bà vội quay sang lau nước mắt nước mũi cho Ngũ Lân rồi hứa chắc.
– Mai mốt là con kim quýt tỉnh liền, chừng đó nhũ mẫu đem về cho công tử.
– Được, về nuôi, không chơi!
– Được rồi, không chơi. Giờ mình về phòng rửa mặt, coi giống mặt mèo quá!
Ha ha, Ngũ Lân cười hắc hắc khi nhũ mẫu trêu chọc. Lúc nầy thì bà đã ẵm Ngũ Lân đi nhanh ra sau hòn giả sơn. Mai nhìn về phía nhóm người coi là ai, chợt a Lục lên tiếng.
– Ủa, tỷ biết trị cho con kim quýt hả? Nó chắc chết rồi chớ,
Mai liếc a Lục mà không khỏi phì cười. Thiếm Đoàn và hai thể nữ cúi đầu ráng nhịn cười. Một dây sau thì a Lục bật cười ha ha.
– Có chuyện gì mà vui vậy? Ta mới nghe như có tiếng ai khóc mà?
Ngũ phu nhân tới không làm cho a Lục bớt vui vẻ, ngược lại nó vừa cười vừa nói.
– Có ai mà khóc đâu! À, mà lúc nửa đêm lại khác, nghe nói dạo này có ai đó khóc than dữ lắm! Ngũ nương có nghe đặng không?
– Ta nào có nghe, lục tiểu thơ làm gì mà nửa đêm còn đi nghe nghóng vậy? Ngủ không an sao? Để ta mời lang y nghe,
– Phải đó lục tỷ, có bệnh thì nên mời lang y, để bệnh lâu không tốt à nghe, hậu vận giống như tam tỷ là không tốt đâu.
Người nói câu sau này chỉ là một tiểu cô nương còn chưa đến mười tuổi. Mai đoán chính là thất tiểu thơ Mạc gia. Còn nhỏ như vậy mà thất tiểu thơ thật là biết cách “ăn nói”; một câu mà đem cả Tam Thanh và a Lục ra trù ẻo như vậy.
Mai lại nhẹ thở dài. Cô đang mang thai, cô chỉ muốn bình an qua thời gian này. Chuyện giao thiệp với xung quanh chắc là nên hoãn lại, đợi đến khi mình sanh nở xong hẳn tính tới. Nếu không, cô mệt óc, mệt thân rồi lây sang em bé trong bụng nữa thì không nên.
Mai lừa con nít nghệ thuật ghê, mắc cười chết được, vậy mà a Lục ngu ngơ cũng hơi tin. Mà không hiểu sao ở Mạc gia máy phu nhân tiểu thử rãnh rổi là lại đấu võ miệng, không thấy mệt sao ấy.