Chương 01: Hiện tại và hồi ức

Nhìn vào que thử thai, Thư cảm giác thật khó tả. Nghi ngờ hai tuần nay của mình đúng rồi. Thư đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới, bên trong là đứa con bé bỏng mới tượng hình. Cuối cùng rồi cô cũng có được niềm vui này. Thư chỉnh chỉnh trang phục rồi bước ra khỏi buồng vệ sinh vào phòng làm việc. Chiếc điện thoại trên bàn có tiếng chuông tin nhắn. Là anh nhắn, vừa hay cô muốn gọi để báo cho anh biết. Ngón tay cái nhấp hai lần trên màn hình hiện ra dòng tin “Trưa nay ăn cơm chung nhé, có mấy người bạn cũ mới gặp lại, nhà hàng …”. Ngón tay nhấp vào reply của cô ngập ngừng rồi nhắn hai phím “ok”.

“Sao mình không báo anh biết?” cô tự nhủ ”Thôi đợi khi khám chính xác rồi báo”.

Đôi mắt cô nhìn xa xăm ra cửa sổ, có tiếng nói nhỏ như nhắc rằng lý do đó chỉ là cái cớ. Lý do thực sự là Thư không biết anh sẽ vui không khi biết họ có con. Họ chưa đề cập đến việc có con từ lúc kết hôn. Mặc dù ở tuổi cô và anh thì các cặp vợ chồng khác đã có một hai con; ai chưa có thì rất nóng ruột đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác để xét nghiệm, vv.

Điều bất thường này thật ra là bình thường vì Thư không nghĩ rằng cuộc hôn nhân của họ là bền vững. Ngay từ lúc bắt đầu cô đã không có niềm tin vĩnh viễn vào nó. Lại là điều bất thường nữa rằng nếu bạn không tin vào hôn nhân nhưng bạn vẫn đồng ý kết hôn?

Vì sao?

Vì cô yêu anh, nên khi anh ngỏ lời cô chỉ có thể đồng ý.

Tiếng cốc cố gõ cửa phòng đưa Thư về thực tại, cô bé thư ký vừa hé cửa vừa cười bước vào nói:

– Em xong bản hợp đồng hai nhà thầu phụ rồi, chị xem giúp em.

– Ừ, em gởi file rồi phải không? Chút chị xem.

– Dạ. Em xin đi ăn trưa sớm nữa tiếng được không chị? Hôm nay sinh nhật chị Hà, mọi người cử em đi mua quà.

– Ok em. Nhớ tính phần của chị nữa. mà trưa nay chị ra ngoài ăn trưa nên ko ăn chung. Chị sẽ gọi Hà. Mọi người vui nhé.

– Dạ chị. tụi em đặt một cái bánh kem rồi, giờ em chạy đi xem cái túi. Thấy online rồi mà đi xem cho chắc ăn, hehe. Chị đi ăn trưa vui ạ.

Thư cũng đứng dậy, xếp máy tính nhỏ vào túi xách và rời khỏi phòng.

Nhà hàng anh chọn nổi tiếng với đủ các món ăn các miền Việt Nam. Thư vừa bước lên lầu theo hướng dẫn của tiếp tân vừa quan sát không khí nhộn nhịp xung quanh. Ánh mắt lang thang dừng lại trên nụ cười của anh ở cách đó ba bàn, trái tim đánh nhịp nhanh hơn và có thêm nét long lanh trong mắt cô. Anh vô tình nhìn thấy cô, đi đến đón chiếc túi xách trên vai cô. Thư đưa mắt nhanh về phía bàn ăn và dừng lại trên khuôn mặt của một người ngồi bên cạnh anh. Khuôn mặt cân đối với nụ cười trẻ trung rạng của Trâm – người mà cô chỉ gặp lần đầu tiên đã nhớ mãi.

Bàn ăn có năm người, Thư ngồi giữa anh và bạn thân của anh – Trung, kế Trung là Pirus giáo sư của Trâm ở trường cô đang học. Để Pirus có thể tham gia vào câu chuyện, mọi người đều dùng tiếng Anh. Qua câu chuyện, Thư biết là lần này Trung nhờ vào Trâm giới thiệu đã liên lạc và cùng Pirus hợp tác chung một chương trình đào tạo. Lầu này Pirus đến đây để gặp chính thức Trung, nhân đó Trâm cũng theo về.

Đã gần một năm từ ngày cô gặp Trâm lần cuối. Lần gặp đó đã mang đến cho cô một nỗi buồn vô hạn.

Thât ra, lần đầu cô gặp Trâm cũng là cảm giác bẽ bàng, xót xa và tủi thân nữa. Lúc đó cô và nhóm bạn hồi trung học cùng đến nhà anh vào ngày giỗ ba anh. Cô đã hồi hộp khi lần đầu tiên đến nhà anh, gặp mặt gia đình anh. mặc dù không phải chính thức anh đưa riêng cô về để ra mắt, nhưng cô vẫn bối rối, xúc động. Chỉ tiếc là chỉ mình cô đa tình. Nhóm cô vừa đến một lúc thì gia đình Trâm đến.

Qua nói chuyện cô mới biết là hai gia đình họ quen thân từ lâu. Thư đã nhìn và thầm quan sát cách Trâm thì thầm với anh, rạng rỡ và e thẹn bên anh. Nét trẻ trung, ngây thơ mà động lòng người đó Thư không bao giờ có được, kể cả khi cô bằng tuổi Trâm. Huống chi cô bây giờ đã hơn ba mươi. Sự chênh lệch rõ đến mức không cần phải so sánh làm tim cô như ngừng đập và như chợt tỉnh khỏi cơn mơ.

Cái siết tay của đứa bạn thân làm cô bừng tỉnh, kịp nén xuống những giọt nước mắt vừa chướm.

– Bỏ qua đi.

– Ừ, biết rồi.

Trong nhóm chỉ có Hương biết về chuyện của cô và anh. Họ vừa mới gặp lại trong lần họp lớp năm rồi. Chỉ có sự từng trải trong giao tiếp mới giúp Thư giữ được nét thản nhiên và tiếp lời trong các câu chuyện giữa bàn tiệc.

Tiệc rồi cũng tan và cô ra về với trái tim lạnh giá.

“Không sao đâu, vậy cũng tốt. Từ ngày gặp lại anh và hẹn hò đã đảo lộn cuộc sống của cô. Mấy lần cô đã từng cảm thấy mất kiểm soát , nhớ không? Bây giờ thì tốt rồi, mèo vẫn hoàn mèo. Sẽ không ai chiếm nhiều thời gian của cô nữa, cô sẽ chuyên tâm cho việc công ty, sẽ theo kế hoạch phát triển công ty, đến lúc già sẽ có tiền an hưởng tuổi già, nhàn nhã đó sao?” Thư lẩm bẩm trên đường về nhà mà không biết rằng nước mắt đã rơi đầy mặt.

Tối hôm đó, anh gọi điện hỏi cô có mệt không, ăn có ngon không. Việc kìm nén cảm xúc cả ngày đã làm cô mệt rã rời và chìm vào giấc ngủ trước khi anh ngắt điện thoại.

Tuần sau đó, cô đi công tác cùng với bộ phận kinh doanh. Và tiếp theo là bận rộn với nhiều việc hơn. Anh cũng vậy, số lần họ gặp nhau cũng thưa hơn. Nhiều khi anh gọi hẹn gặp cô thì cũng đi chung với một hai người khác. Đôi khi là đối tác của anh muốn giới thiệu với cô để mở rộng quan hệ hợp tác. Có lúc là người quen ở quê hay bạn học hồi đại học. Những lần gặp xã giao đó không đủ riêng tư và không còn những cái nắm tay nhau thân mật, những nụ hôn lúc nhẹ nhàng, lúc nồng nhiệt. Nhiều lần khi về nhà, cô đã bật khóc vì nhớ anh và giận anh.

Vì sao anh làm thế? Vì sao khiến cho cô nghĩ rằng anh thích cô, quan tâm cô trong khi anh đã có người khác.

Và cô tự giận mình vì những ảo tưởng. Anh đâu có nói thích cô. Anh chỉ giúp cô đơn thuần, họ là bạn học mà.

Lần thứ hai cô gặp Trâm là ở sân bay Tân Sơn Nhất. Trâm đi du học.

Anh chở cô đến nơi thì mọi người đang dặn dò đưa tiễn. Trâm chạy đến ôm chầm anh và dụi vào người anh trông rất đau lòng.

Cô xót xa ngoảnh mặt hướng khác và lùi lẫn vào nhóm người, chào hỏi mọi người. Lẫn trong nhiều lời nói đó là tiếng thở dài. Cô âm thầm quan sát và đoán là tiếng của anh Tường, anh hai Trâm. Anh đang nhìn về hai người ở góc kia khẽ thở dài lần nữa. Anh đột ngột quay về phía cô, đôi mắt nhìn cô như có sự cảm thông, như là cảm thán bất lực.

Trên đường quay về, anh không chở cô về nhà vội mà đi vòng qua hướng công viên cầu bán nguyệt. Trăng non đã lên tự bao giờ. Anh nắm tay cô bước đi chậm chậm theo lối mòn. Thỉnh thoảng anh lại thở dài.

Anh đang đau lòng, cô biết. Nhưng cô không biết phải làm sao! Chỉ biết im lặng bước cùng anh.

Cô không thể an ủi anh, vì chính cô cũng đang đau lòng, cô cũng đang cố gắng kìm nước mắt. Trong lòng đang khẩn thiết van cầu anh đừng nói gì cả, đừng nhìn cô. Cô sẽ khóc trước mặt anh mất. Cô sẽ không kìm được mà hỏi anh “Nếu đã yêu cô ấy như thế, đau lòng như thế thì vì sao không giữ cô ấy lại? Vì sao đi bên cạnh tôi mà khổ như thế? Tôi chưa bao giờ níu kéo anh, chưa nói lời nào oán trách anh. Thậm chí chưa dám giận anh”

Gió bắt đầu lạnh hơn khi họ đến gần mặt hồ. Cô khẽ rùng mình. Anh kéo cô lên phía trước, ôm cô vào lòng. Anh vừa thở dài vừa dựa cằm lên đầu cô lẩm bẩm ” Đau một  lần rồi thôi, sẽ tốt hơn đúng không?”

Cô không biết anh hỏi cô hay tự hỏi mình nên cô im lặng.

Mấy tuần sau, vào ngày sinh nhật cô anh bảo muốn cưới ngay, không muốn chờ nữa. Tôi gật đầu mà mờ mịt không rõ.

Anh không muốn chờ cô hay không muốn chờ Trâm nữa?

Cô thì luôn có mặt ở đây, bên cạnh anh mà.

Còn Trâm thì anh phải chờ gần hai năm nữa.

Vậy là anh không muốn chờ ai? Cô đoán câu trả lời, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ tới lần thứ hai!

Lần thứ ba gặp Trâm, Thư bất giác đưa tay nhẹ xoa bụng dưới, một cảm giác ấm áp nhẹ nhẹ dâng lên. Cô không hối hận vì đã nhận lời anh. Dù có việc gì xảy ra, cô cũng sẽ tiếp nhận. Cô loáng thoáng nghe “Cà phê kem dừa” ??? hình như là gọi nước uống cho cô?

– Không, em uống … ah, …. uống yaout đá. Cô vội vã gọi món đầu tiên xuất hiện trong đầu.

Hình như phụ nữ có thai không nên uống nhiều cà phê. Anh nhìn cô cười cười:

– Sao vậy? Lại kiêng à?

Thư lơ lơ câu hỏi của anh, tập trung nghe tiếp câu chuyện của mọi người.

– Bên công ty mình thì có thể nhận được hai thực tập sinh cho hai trang trại ở miền tây. Còn chi tiết hơn về thời gian, vị trí làm việc thì để mình bàn với bên sản xuất rồi báo cậu, được chứ?

– Được, vậy được rồi.

Thì ra bên trường của Trung muốn gởi thực tập sinh qua trang trại của anh để làm luận văn tốt nghiệp. Anh theo nghiệp nhà phải bỏ ngành học chính để làm nghề nuôi trồng và chế biến thủy hải sản. Mấy năm nay công việc anh rất tốt, nghe nói hợp đồng xuất khẩu rất khá.

Suốt buổi ăn trưa, Trâm rất ít nói chuyện mà chỉ hơi mỉm cười theo dõi. Giống như Thư vậy, chuyện nông trại hay chuyện đào tạo của trường đại học đều không phải là chuyên môn của cô.

– Trâm về đây hồi nào?

– Em vừa về tối qua đó chị, ah, giờ em muốn về ngủ quá đi!

Thư hơi mỉm cười nhìn bộ dáng thoải mái của Trâm. Hai năm qua làm cho Trâm thêm quyến rũ, còn có thêm cả sự tự tin và dạn dĩ. Ấn tượng ban đầu về sự dịu dàng, yểu điệu của Trâm đã thay bằng sự trưởng thành, tràn sức sống.

Bữa ăn trưa vội vã rồi cũng qua, anh đưa cô về công ty rồi nhanh chóng rời đi. Lần nữa Thư bất giác đưa tay che bụng dưới, lòng bâng khuâng không biết nghĩ gì, làm gì nữa.

Tự nhiên Thư nhớ tới má, lúc má mang thai mình trong hoàn cảnh đó sẽ cảm thấy thế nào. Có phải má sẽ hốt hoảng, lo sợ hơn mình bây giờ nhiều. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn thầm trách má sao nỡ lòng bỏ rơi mình, Bây giờ cô mới hiểu được một chút cảm giác của người làm mẹ, ‘mình nên ghé thăm má, mua cái gì cho má bây giờ?’ Thư cứ miên man trong nhiều cảm xúc chợt đến chợt đi.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!